Sáng hôm ấy, trời lặng gió và mát lành – kiểu thời tiết khiến người ta tưởng rằng mọi điều tồi tệ đã trôi qua.
Thẩm Duật đang lau bụi những cuốn sách cổ, còn Tống Dực thì ngồi vẽ sơ đồ nhân vật cho kịch bản mình chưa từng định làm thật.
Tiếng chuông gió treo trước cửa reo khẽ, báo hiệu có khách.
Một người đàn ông nước ngoài cao lớn, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự bước vào. Ông nhìn quanh một vòng, rồi dừng lại trước quầy:
“Xin lỗi, tôi tìm Mr. Thẩm Duật. Tôi là đạo diễn Luca Bernardi, đến từ Ý.”
Thẩm Duật khựng lại.
Cái tên Luca Bernardi không xa lạ với người từng lăn lộn trong giới điện ảnh quốc tế. Ông là một trong những đạo diễn châu Âu hiếm hoi có cái nhìn sắc bén với thị trường châu Á và từng hợp tác với không ít tên tuổi đình đám.
“Ông tìm tôi?” – Thẩm Duật lên tiếng, vẫn còn ngỡ ngàng.
Luca gật đầu, đưa ra một tập tài liệu:
“Tôi chuẩn bị một dự án hợp tác Trung - Ý quay tại châu Á, và được giới thiệu rằng anh từng là một trong những người quản lý sản xuất tốt nhất tôi có thể tìm thấy ở đây.”
“Giới thiệu từ ai?” – Tống Dực bước tới, ánh mắt cảnh giác.
“Đạo diễn Phương Sâm. Ông ấy nói:
‘Nếu muốn bộ phim có trái tim, hãy tìm Thẩm Duật.’”
Tập tài liệu trong tay Thẩm Duật là một kịch bản đầy tiềm năng.
Dự án có kinh phí lớn, ê-kíp chuyên nghiệp, và quan trọng nhất – Luca không tìm một ngôi sao. Ông tìm một người hiểu nhịp đập của sản phẩm, hiểu cách dẫn dắt câu chuyện từ hậu trường.
“Anh có thể cân nhắc trong một tuần.” – Luca nói khi rời đi, “Nhưng tôi tin, người như anh… không sinh ra để sống lặng lẽ như thế này.”
Tối đó, tại sân sau tiệm sách, Tống Dực đốt một ít giấy nháp cũ – những bản kịch bản chưa bao giờ thành phim.
Thẩm Duật ngồi bên, tay vẫn cầm tập hồ sơ.
“Anh nghĩ… em nên nhận lời không?” – Thẩm Duật hỏi, giọng khẽ như đang nói với chính mình.
Tống Dực không trả lời ngay. Một lúc sau, anh mới nói:
“Nếu em hỏi tôi là người yêu cũ – tôi sẽ ích kỷ mà nói không.
Nhưng nếu em hỏi tôi là người hiểu em – thì tôi nói: Đừng từ chối cuộc đời em xứng đáng có.”
Thẩm Duật im lặng.
Trong đôi mắt anh có điều gì đó… sống lại.
Ngày hôm sau, anh gửi email cho Luca:
“Tôi đồng ý. Nhưng tôi có một điều kiện:
Tôi sẽ tham gia, nếu tôi được toàn quyền điều phối sản xuất và chọn trợ lý đạo diễn.”
Luca phản hồi chỉ trong vài giờ:
“Tôi không chỉ đồng ý.
Tôi còn mong cậu có thể mời người tên Tống Dực vào vai trò đồng biên kịch.
Tôi đã đọc vài dự án dang dở của anh ta. Rất tuyệt vời.”
Cơ hội đến như định mệnh.
Và lần này, họ chọn không trốn chạy.
Cuối ngày, Thẩm Duật cầm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Hàn Dịch:
“Tôi sắp rời thị trấn.
Không phải vì chạy trốn. Mà là để sống đúng với bản thân mình.”
Tin nhắn được gửi đi.
Không đợi trả lời.
Vì lần này, anh sống cho chính mình – chứ không phải cho hồi ức của người khác.
Có những con đường từng bỏ lỡ,
nhưng nếu còn đủ can đảm… thì cánh cửa vẫn có thể mở ra một lần nữa.