Thành phố nơi đoàn phim hạ trại mang dáng dấp châu Âu cổ kính, ánh nắng dịu, bầu trời cao và thỉnh thoảng có mùi bánh nướng từ góc phố. Không ồn ào, không sặc sỡ, nhưng vẫn mang đến cảm giác nhộn nhịp đúng nghĩa của một mùa phim mới đang bắt đầu.
Thẩm Duật bước xuống xe cùng Tống Dực, cả hai đều ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất thì không thể giấu đi được – dù họ đã chọn cách rời xa trung tâm của ánh đèn bao lâu đi chăng nữa.
Dự án “Verità” (Sự Thật) của đạo diễn Luca Bernardi là một câu chuyện tâm lý – tình cảm xoáy sâu vào mặt tối của ngành giải trí, được đầu tư khủng và kỳ vọng tranh giải quốc tế.
Ngay từ những ngày đầu casting, giới truyền thông đã dõi theo. Nhưng chưa ai biết rằng bên kia thành phố, một đoàn phim khác cũng đang âm thầm khởi quay dự án đối thủ có tên “Lux” (Hào Quang) – do nhà sản xuất Trung Quốc đầu tư, dàn diễn viên toàn ngôi sao đình đám.
Thẩm Duật đang rà soát danh sách địa điểm quay thì trợ lý bước vào, hớt hải:
“Anh Thẩm… em có tin này. Đoàn phim Lux vừa mở họp báo truyền thông.
Nam chính là… Hàn Dịch.”
Anh khựng lại.
Một nhịp thở lệch đi. Một dòng cảm xúc ập tới không kịp phòng bị.
Tối hôm đó, trên màn hình LED khổng lồ trước khách sạn, buổi họp báo Lux phát sóng lại.
Giữa rừng ống kính, Hàn Dịch xuất hiện trong bộ vest xám, gương mặt góc cạnh, ánh mắt kiêu hãnh nhưng trầm lặng. Không còn là chàng trai hay mỉm cười trong hậu trường ngày nào. Không còn vẻ non trẻ, bồng bột. Cậu đã trở thành một “nam thần quốc dân”, một hình mẫu hoàn hảo của điện ảnh đương đại.
“Tôi trở lại với mong muốn làm nghề đúng nghĩa.
Không phải để khẳng định vị trí, mà là để kể một câu chuyện bằng tất cả những gì tôi từng sống qua.” – Hàn Dịch nói trước ống kính.
Thẩm Duật tắt TV.
Đôi mắt anh không còn chao đảo, nhưng tim vẫn nhói một nhịp.
Hai ngày sau, khi đoàn phim Verità quay thử tại studio A – trùng hợp với buổi tập kỹ thuật ánh sáng của đoàn Lux ở studio B bên cạnh.
Khi Thẩm Duật bước qua hành lang, ánh mắt anh bất ngờ chạm vào Hàn Dịch đang đứng một mình hút thuốc nơi ban công.
Khoảnh khắc ấy – như thể thời gian lùi lại.
Hai người, hai phía,
hai ký ức đã từng song hành…
giờ đây gặp lại trong tư cách hoàn toàn khác.
Hàn Dịch dập điếu thuốc, không bước tới, chỉ gật đầu khẽ:
“Chào cậu.”
Thẩm Duật cũng không né tránh.
“Chào.”
Im lặng kéo dài giữa họ, như một lớp kính ngăn cách – mỏng, nhưng không ai dám chạm vào.
Hàn Dịch hạ mắt, giọng nhỏ hơn:
“Cậu vẫn ổn chứ?”
“Ổn. Còn cậu?”
“…Tôi vẫn diễn. Nhưng hình như… không còn cảm xúc như trước nữa.”
Trước khi rời đi, Hàn Dịch nói thêm, lần đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tôi từng nghĩ mình có thể sống được nếu không có cậu.
Nhưng đến khi đứng trước ống kính, tôi mới hiểu…
Thứ khiến tôi sống được suốt bao năm không phải là vinh quang.
Mà là… ánh mắt của cậu – khi tin rằng tôi sẽ làm được.”
Thẩm Duật im lặng rất lâu.
Sau cùng, anh đáp:
“Cậu vẫn có thể sống tiếp.
Nhưng không phải với ánh mắt của tôi nữa.”
Rồi anh quay lưng bước đi. Không một lần ngoái lại.
Tối hôm đó, Tống Dực ngồi chỉnh lại đoạn thoại trong kịch bản thì thấy Thẩm Duật đứng bên cửa sổ, trầm ngâm.
“Em gặp lại cậu ta rồi đúng không?” – Tống Dực hỏi.
Thẩm Duật gật đầu.
“Có cảm giác gì không?”
“…Như xem lại một bộ phim cũ. Đã thuộc lòng tình tiết, nhưng không còn muốn xem thêm.”
Tống Dực nhìn anh rất lâu, rồi đặt tay lên vai:
“Chúng ta còn một bộ phim chưa quay. Một chương mới chưa viết.
Nếu em sẵn sàng – anh sẽ ở đây, cùng em viết tiếp.”
Thẩm Duật mỉm cười.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm,
nụ cười ấy không còn xen lẫn khổ đau.
Có người, sinh ra để sống dưới ánh đèn sân khấu.
Còn có người, rốt cuộc chỉ muốn một ánh sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ vào buổi sớm.
Cả hai đều đáng được sống đúng với mình.
Nhưng không phải lúc nào cũng… đi cùng nhau.