ÁNH SÁNG TRONG GƯƠNG

Chương 4: Tên Gọi Mới Của Một Mối Quan Hệ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tấm ảnh lan truyền chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ.

Góc chụp không rõ mặt, nhưng dáng người và tư thế thì quá quen thuộc với fan – Hàn Dịch, đứng sát bên Thẩm Duật, dưới ánh sáng mềm của phim trường. Tư thế của hai người không thân mật, nhưng khoảng cách ấy… quá gần so với quy tắc thông thường giữa nghệ sĩ và quản lý. Và chỉ cần vậy thôi, mạng xã hội đã tự viết tiếp phần còn lại.

“Họ là gì của nhau?”
“Ba năm bên nhau không tin đồn – vì không cần giấu.”
“Hóa ra ánh sáng thật sự trong gương… là một người đàn ông khác.”

Thẻ hashtag mới được đẩy lên top:
#HànDịchThẩmDuật
#MốiTìnhÂmThầm
#TìnhBạnHayTìnhYêu

Thẩm Duật đọc bình luận khi đang ở trong xe, trên đường đến phim trường. Ánh sáng ngoài cửa kính mờ nhòe bởi mưa phùn. Điện thoại trong tay anh như nóng lên từng phút. Dù đã quen với thị phi, nhưng anh không ngờ lần này… chính anh là người bị kéo vào trung tâm vòng xoáy.

Ở ghế bên cạnh, Hàn Dịch vẫn giữ thái độ bình thản. Cậu tựa đầu ra kính xe, mắt nhắm hờ, như thể không hề bị ảnh hưởng. Nhưng Thẩm Duật biết – đó chỉ là vỏ bọc. Cậu luôn giỏi che giấu, nhất là khi tổn thương.

“Cậu nghĩ gì về vụ này?” – Thẩm Duật lên tiếng, giọng trầm.

“Mọi người luôn cần một câu chuyện để tin, dù nó không thật.” – Hàn Dịch mở mắt, nhìn thẳng ra đường. “Lần này, họ không cần Giang Vãn nữa. Họ có cậu rồi.”

Thẩm Duật khẽ cười.
“Có vẻ tôi bị ‘đóng vai’ hơi bất ngờ nhỉ.”

“Cậu không thích à?”

“Không phải.” – Anh quay sang nhìn cậu. “Tôi chỉ không ngờ, người đầu tiên khiến tôi lộ diện lại là… cậu.”

Hàn Dịch quay đầu, ánh mắt giao với Thẩm Duật. Trong khoảnh khắc ấy, có điều gì đó rất mỏng manh vừa xẹt qua giữa họ – không tên, không rõ hình hài, nhưng không thể phủ nhận.


Buổi họp khẩn diễn ra ngay tại văn phòng công ty quản lý. Phía phòng PR đã chuẩn bị ba bản thông cáo khác nhau:

  1. Bác bỏ toàn bộ tin đồn.

  2. Giải thích đó là ảnh hậu trường, cắt từ cảnh quay.

  3. Giữ im lặng, để tin chìm xuống.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn Dịch và Thẩm Duật. Nhưng thay vì nói gì, Hàn Dịch chỉ liếc nhìn anh, và hỏi:

“Cậu chọn cách nào?”

Thẩm Duật nhìn vào ba tờ giấy. Anh lặng lẽ xếp chúng lại, đẩy sang một bên.
“Không cái nào cả.”

Giám đốc truyền thông chau mày:
“Cậu định để scandal tự lan rộng à?”

“Không.” – Anh đứng dậy, giọng đều nhưng rõ ràng. “Tôi sẽ xử lý theo cách của tôi.”


Tối hôm đó, trên trang cá nhân kín đáo chỉ có hơn một nghìn người theo dõi – nơi Thẩm Duật hầu như chưa bao giờ đăng gì riêng tư – bất ngờ xuất hiện một bài viết.

“Tôi không có gì để che giấu, nhưng cũng không muốn giải thích điều chưa từng được hỏi thẳng.

Tôi ở bên cạnh cậu ấy không phải vì nghĩa vụ công việc.
Mà là vì – dù là ánh sáng hay bóng tối, tôi đều chọn ở lại.”

— T.D.

Không có tên Hàn Dịch. Không có bức ảnh nào đính kèm. Nhưng mọi người đều hiểu.


Ngày hôm sau, cánh truyền thông nổ tung. Fan chia thành hai phe: người ủng hộ vì “thật quá đẹp, quá chân thành”, người phản đối vì “phản cảm, dựng chuyện để PR”. Nhưng lần đầu tiên, cái tên Thẩm Duật xuất hiện trên mặt báo… không còn chỉ là “quản lý của Hàn Dịch”.

Tại phim trường, không khí có phần im lặng. Mọi người đi ngang qua họ đều tỏ ra e dè. Giang Vãn thì càng giữ khoảng cách. Cô không hỏi, không nhìn, chỉ lẳng lặng làm việc. Nhưng Hàn Dịch không để tâm. Cậu bước tới bên Thẩm Duật, gọi nhẹ:

“Cậu làm thế… để làm gì?”

“Cậu biết tôi không giỏi nói dối.” – Thẩm Duật nói, mắt nhìn cậu không tránh né.

“Càng không giỏi khiến người khác hiểu lầm.”

“Tôi không thấy mình khiến ai hiểu lầm cả.” – Anh cười nhạt. “Tôi chỉ nói thật. Từ trước đến giờ… tôi vẫn luôn ở cạnh cậu, không phải vì công việc.”

Hàn Dịch đứng im. Gió ngoài phim trường thổi vào làm tung một vài tờ giấy kịch bản. Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng bước chân người trợ lý đang chạy vội tới:

“Anh Dịch, anh Duật! Đạo diễn cần hai người chuẩn bị cảnh cuối.”

Cả hai cùng gật đầu. Trước khi rời đi, Hàn Dịch dừng lại một giây, nói khẽ:

“Tối nay… đừng về sớm.”

Thẩm Duật khựng lại. Anh nhìn theo cậu, lần đầu tiên cảm giác có một điều gì đó đang bắt đầu… từ một cuộc khủng hoảng.


Hào quang có thể đến từ scandal. Nhưng có những ánh sáng…
… chỉ bừng lên trong khoảnh khắc mà cả hai đều chọn không quay đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!