Buổi tiệc được tổ chức tại một rooftop cao tầng ngay trung tâm thành phố – sang trọng, hào nhoáng và mang đủ kiểu ánh đèn lấp lánh khiến người ta dễ lẫn lộn giữa thật và giả.
Đây là tiệc cảm ơn đoàn phim sau khi hoàn thành nửa chặng đường quay – một nghi thức quen thuộc của ngành giải trí, nơi những nụ cười được mặc định sẵn và những cái chạm ly không bao giờ thật lòng.
Hàn Dịch đến muộn. Khi cậu bước vào, không gian như khựng lại một chút – không phải vì sự ngạc nhiên, mà bởi sự hiện diện luôn có trọng lượng của cậu. Bộ suit đen, áo sơ mi không cà vạt, mái tóc được vuốt gọn gàng, ánh mắt lạnh và bình thản.
Cậu không nhìn quanh, nhưng lại biết chính xác người cậu cần tìm đang ở đâu.
Thẩm Duật đứng bên quầy bar, trò chuyện với một vài đồng nghiệp phía tổ sản xuất. Gương mặt anh bình thản, đôi khi mỉm cười, đôi khi gật đầu. Nhưng điều khiến Hàn Dịch dừng lại là người đứng sát cạnh anh – Tống Dực.
Tống Dực nghiêng đầu thì thầm gì đó khiến Thẩm Duật bật cười. Một tiếng cười nhỏ, ngắn, rất nhẹ, nhưng đủ để khiến ngực Hàn Dịch co lại.
Cậu không nghĩ rằng mình sẽ thấy khó chịu đến thế – nhưng cái cảm giác ấy, lạ lùng mà rõ rệt, như một sợi dây vô hình bị kéo căng, chỉ chờ đứt.
Cậu bước đến. Chậm rãi.
"Duật."
Thẩm Duật quay lại.
"À, cậu đến rồi."
Tống Dực cũng xoay người, gật đầu lịch sự.
"Chào Hàn Dịch."
Hàn Dịch nhìn hai người một lượt, rồi dừng ánh mắt ở Tống Dực:
"Chào cậu. Gần đây cậu và Thẩm Duật… có vẻ thân thiết."
Tống Dực cười nhẹ, không tỏ ra bất ngờ.
"Chúng tôi là bạn cũ. Có những chuyện chưa từng nói hết."
"Nhưng không phải chuyện nào cũng cần được nhắc lại." – Hàn Dịch đáp, mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Duật.
"Nhất là khi nó làm người khác hiểu lầm."
Câu nói không cao giọng, nhưng lạnh. Không gian xung quanh khựng lại một chút. Thẩm Duật liếc nhìn cậu, cau mày:
"Dịch, đừng nói chuyện như thế."
"Tôi chỉ nói sự thật." – Giọng cậu vẫn đều đều. "Cậu là quản lý của tôi. Việc cậu đứng cạnh một người đang có tin đồn với tôi… có thể khiến truyền thông viết ra điều không cần thiết."
Tống Dực cười nhẹ, ánh mắt sắc:
"Nếu cậu lo sợ hiểu lầm, thì có lẽ… nên suy nghĩ lại việc để mình bước quá gần một người mà cậu không xác định rõ cảm xúc."
Hàn Dịch xoay hẳn người, đối diện với Tống Dực. Giọng cậu thấp hơn, trầm hơn:
"Tôi xác định rất rõ. Chỉ là tôi chưa từng… nghĩ đến chuyện phải nói ra."
Rồi cậu quay sang Thẩm Duật.
"Duật, cậu về cùng tôi."
Giọng nói ấy không phải một lời mời. Đó là mệnh lệnh, hay chính xác hơn – là chiếm hữu.
Thẩm Duật đứng im, ánh mắt đảo qua hai người. Anh không giận dữ, cũng không hẳn khó xử – chỉ có một thoáng trầm tĩnh rất lâu.
"Cậu đang làm gì vậy, Hàn Dịch?"
"Cậu biết rõ." – Hàn Dịch đáp, lần đầu tiên ánh mắt cậu có chút gấp gáp.
"Tôi không muốn thấy cậu bên người khác. Dù là ai."
Tống Dực thở nhẹ, rồi lùi lại một bước.
"Được thôi. Nhưng Duật… nếu cậu mệt vì điều này, cậu biết cậu luôn có thể rời đi."
Câu nói ấy không phải đe dọa. Mà là sự buông tay – của một người từng giữ trong lòng quá lâu.
Sau khi rời khỏi buổi tiệc, xe của Hàn Dịch lao đi trong đêm mưa lất phất. Không ai nói gì trong gần mười phút đầu. Rồi cuối cùng, Thẩm Duật lên tiếng:
"Vì sao hôm nay cậu nói những lời đó?"
Hàn Dịch không trả lời ngay. Cậu giữ tay trên vô-lăng, ánh mắt hướng ra đường.
"Vì tôi… không chịu nổi cảm giác cậu cười với người khác."
Thẩm Duật im lặng.
Hàn Dịch tiếp:
"Tôi không biết từ khi nào. Chỉ biết là, mỗi lần cậu quan tâm người khác, tôi đều thấy... bực. Thật sự bực."
"Cậu nói như thể—"
"Như thể tôi yêu cậu à?" – Cậu cắt lời, quay sang, giọng nhỏ lại.
"Tôi không biết liệu nó có phải là ‘yêu’ như cách người ta gọi, nhưng tôi biết… tôi không muốn chia sẻ cậu với bất kỳ ai."
Thẩm Duật khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt cậu.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Không ai rời đi.
Giữa ánh sáng thành phố, có những điều không cần tên gọi.
Chỉ cần đủ mạnh… để khiến một người không quen thể hiện cảm xúc – phải mở lời.