Không ai báo trước.
Không một cuộc gọi, không lời nhắn nhủ, không tín hiệu nào xuất hiện trên mạng xã hội. Nhưng đúng 10 giờ sáng hôm đó, Giang Vãn xuất hiện tại văn phòng công ty quản lý – cao gót, váy trắng, gương mặt hoàn hảo như thể scandal chưa từng tồn tại.
Cô gõ cửa phòng họp – nơi Hàn Dịch và Thẩm Duật đang làm việc cùng ban PR. Cánh cửa mở ra trong sự bất ngờ tột độ của tất cả mọi người.
Ánh mắt Giang Vãn dừng thẳng vào Hàn Dịch, rồi từ tốn xoay sang Thẩm Duật:
"Xin lỗi vì đã vắng mặt vài tuần. Nhưng tôi nghĩ… đã đến lúc chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Không ai lên tiếng. Không khí trong phòng dày lên như sương mù đặc.
Vài phút sau, cả ba người ngồi trong phòng riêng – không quản lý, không PR, không trợ lý. Cửa được đóng lại. Không gian trở nên ngột ngạt lạ thường.
Giang Vãn đặt một chiếc USB nhỏ lên mặt bàn kính.
"Đây là bản gốc của đoạn clip hậu trường buổi quay ngày 19. Clip chưa từng được tung ra."
Thẩm Duật nhìn thoáng qua.
"Có gì trong đó?"
Giang Vãn khẽ cười, ánh mắt lạnh hơn thường lệ:
"Đủ để người ta đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa cậu và Hàn Dịch."
Không khí như nứt ra trong một giây.
Hàn Dịch vẫn im lặng từ đầu, lúc này mới cất tiếng, giọng trầm và chắc:
"Cô muốn gì?"
Giang Vãn quay đầu nhìn thẳng vào cậu.
"Muốn anh nói thật. Với tôi, với cậu ấy, và với chính anh."
Thẩm Duật khựng người.
"Ý cô là sao?"
Giang Vãn không trả lời ngay. Cô chỉ nhấn nút phát. Trên màn hình hiện ra một đoạn video quay bằng camera trường quay, nhưng góc khuất – rõ ràng không thuộc nội dung phim. Đó là cảnh Hàn Dịch đứng sát Thẩm Duật sau khi một cảnh quay kết thúc. Cậu đặt tay lên vai anh, thì thầm điều gì đó. Không có âm thanh, nhưng ánh mắt của Hàn Dịch khi nhìn anh – không còn là ánh mắt của một người được quản lý chăm sóc.
"Đây không phải điều gì sai." – Giọng Giang Vãn rất nhẹ.
"Nhưng với truyền thông, một khoảnh khắc là đủ để giết chết cả sự nghiệp."
Thẩm Duật nhắm mắt. Một giây sau anh mở ra, bình tĩnh:
"Cô định dùng nó để làm gì?"
"Không làm gì cả." – Cô trả lời. "Tôi chỉ muốn nhắc anh rằng…
Hàn Dịch không phải là người duy nhất khiến người khác tổn thương.
Sau khi Giang Vãn rời đi, căn phòng rơi vào im lặng. Một khoảng lặng kéo dài tưởng chừng không bao giờ dứt.
Cuối cùng, Thẩm Duật lên tiếng:
"Cậu từng nói… cậu không muốn chia sẻ tôi với ai."
"Ừ." – Hàn Dịch đáp.
"Vậy cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không?"
Hàn Dịch không trả lời ngay. Cậu bước đến gần anh, khoảng cách chỉ còn hai gang tay.
"Tôi không muốn nói sai điều gì. Cũng không muốn nói điều gì quá sớm."
"Nhưng—"
"Cậu là người khiến tôi sợ mất đi." – Cậu cắt lời, giọng trầm hơn.
"Khi Tống Dực nhìn cậu, tôi cảm thấy… bị đẩy ra ngoài."
Thẩm Duật quay đầu đi, giọng khẽ run:
"Nhưng cậu chưa bao giờ bước vào."
Một câu, như dao cắt qua vỏ bọc của cả hai người. Mối quan hệ mập mờ giữa họ – trong ánh mắt, trong từng lời nói, từng cử chỉ – không ai gọi tên, cũng không ai phủ nhận.
Nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Giang Vãn đã ép họ phải chọn.
"Thẩm Duật." – Hàn Dịch gọi, tay khẽ chạm lấy cổ tay anh.
"Nếu tôi không muốn cậu thuộc về bất kỳ ai khác… thì tôi có quyền giữ cậu lại không?"
Thẩm Duật nhìn cậu. Lần đầu tiên, không né tránh, không giả vờ.
"Không phải cậu có quyền. Là cậu phải muốn đủ nhiều… để dám giữ."
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa. Một cơn mưa đầu mùa – lạnh, dai và nặng hạt.
Bên trong căn phòng, một cánh cửa đã mở. Nhưng liệu có ai đủ dũng khí để bước qua?