ánh sáng trong tim anh

Chương 4: Cao trào dự án và hint tình cảm mạnh hơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, văn phòng công ty trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Dự án thị trường toàn quốc bước vào giai đoạn quan trọng, mọi quyết định đều quyết định đến thành công hay thất bại của toàn bộ công ty. Tần Dương cảm nhận được áp lực như một luồng điện chạy khắp cơ thể, khiến tim đập nhanh, đầu óc căng như dây đàn.

Ngay khi vừa đến văn phòng, cô nhận được thông báo từ bộ phận đối tác: một trong những chi nhánh quan trọng đột ngột từ chối tham gia, yêu cầu điều chỉnh kế hoạch toàn diện. Sự cố này khiến mọi kế hoạch và báo cáo mà cô đã dày công chuẩn bị trong tuần qua trở nên vô nghĩa.

Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn quanh phòng. Các đồng nghiệp đều căng thẳng, một số thì lo lắng, một số thì tỏ vẻ nghi ngờ năng lực cô. Linh Chi đứng đó, nhếch môi, ánh mắt lấp lánh niềm vui nhỏ bé khi thấy Tần Dương lúng túng.

“Được rồi, Tần Dương, em có giải pháp gì không?” – giọng nói của Lăng Thần từ phía cửa vang lên.

Cô quay lại, tim đập mạnh. Anh bước vào, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như muốn thấu suốt mọi suy nghĩ của cô. Mỗi bước chân của anh đều toát lên quyền lực và sự chắc chắn, khiến bất kỳ ai trong phòng đều phải im lặng, chờ đợi phản ứng.

“Vâng ạ,” cô trả lời, giọng đều nhưng hơi run, “Tôi đã lên một vài phương án xử lý. Nếu được phép, tôi sẽ trình bày từng bước để điều chỉnh lại tiến độ dự án.”

Anh gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên cô: “Tốt. Hãy nhớ, mọi thứ phải hoàn hảo. Tôi sẽ đứng sát bên, theo dõi từng bước.”

Cảm giác vừa áp lực vừa được bảo vệ khiến cô lúng túng, nhưng cũng là động lực để cô tự tin trình bày phương án. Cô nhanh chóng mở laptop, chiếu kế hoạch mới lên màn hình lớn của phòng họp. Các đồng nghiệp nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt vẫn hướng về cô – phần vì tò mò, phần vì ganh tị.

Lăng Thần đứng cạnh, nghiêng người xuống nhìn bảng kế hoạch: “Điểm yếu chính nằm ở chi nhánh phía Bắc. Em đã dự tính các phương án thay thế chưa?”

Cô thở sâu, giọng đều: “Vâng, tôi đã lập danh sách các chi nhánh dự phòng, phân công nhân sự và lên phương án tiếp cận khách hàng. Nếu chi nhánh phía Bắc từ chối, chúng ta sẽ ngay lập tức triển khai chi nhánh dự phòng, đảm bảo không ảnh hưởng tổng thể.”

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng không quá gay gắt: “Phương án này ổn, nhưng em cần chi tiết hơn về cách liên lạc và phân công trách nhiệm. Tôi muốn rõ ràng từng bước, không để sót một chi tiết nào.”

Cô gật đầu, bắt đầu trình bày chi tiết, từng bước, từng nhân sự, từng deadline. Trong khi cô trình bày, anh lắng nghe, thỉnh thoảng nhấn mạnh những điểm quan trọng, đôi khi đưa ra vài câu hỏi sắc bén để thử phản ứng của cô.

Áp lực ngày càng tăng, nhưng đồng thời, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong cô: ánh mắt anh không chỉ quan sát, mà còn thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối. Dù lạnh lùng, nhưng sự xuất hiện của anh khiến cô cảm thấy tự tin hơn, như có một trụ cột vững chắc bên cạnh.

Buổi trưa, sau khi họp xong, Tần Dương đi ra hành lang để nghỉ một chút. Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn cố hít thở sâu, lấy lại tinh thần. Ngay lúc đó, Lăng Thần xuất hiện từ phía sau, dáng người cao ráo nổi bật giữa ánh nắng chiều.

“Em nên nghỉ một chút. Không thể làm việc liên tục được.” – giọng anh trầm, nhưng ẩn chứa sự dịu dàng.

Cô quay lại, mặt nóng bừng: “Tôi… tôi ổn ạ, chỉ cần vài phút nghỉ thôi.”

Anh tiến gần, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Em trông không ổn chút nào. Tôi không muốn em phải chịu áp lực một mình.”

Cô bối rối, cúi đầu: “Anh… anh đừng lo, tôi có thể tự xử lý.”

Anh bước đến gần hơn, hơi nghiêng người, nụ cười khẽ hiện trên môi: “Tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn ở đây. Bên cạnh em.”

Cảm giác tim cô nhói lên. Cô biết, ánh mắt và giọng nói anh không hề lạnh lùng như trong các cuộc họp. Sự quan tâm ấy làm cô vừa hạnh phúc, vừa căng thẳng.

Chiều đến, dự án lại gặp biến cố lớn: chi nhánh phía Bắc tiếp tục trì hoãn, và một số đối tác phụ trợ bắt đầu đặt câu hỏi về tiến độ. Tần Dương phải đối mặt với tình huống cực kỳ phức tạp. Cô căng thẳng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, từng bước phân tích, lập kế hoạch điều chỉnh.

Lăng Thần đứng cạnh, theo dõi, thỉnh thoảng chỉ ra điểm cần chỉnh sửa: “Em cần nhanh hơn. Không được để đối tác chờ lâu.”

Cô hít một hơi sâu, giọng đều: “Vâng, tôi sẽ triển khai ngay.”

Đột nhiên, Diệp Hạo xuất hiện, đi kèm một nụ cười lịch sự nhưng ánh mắt luôn hướng về Tần Dương quá mức quan tâm. Cảm giác này khiến cô vừa khó chịu vừa lo lắng: kẻ thứ ba đang xuất hiện, và anh ta biết rõ cô chính là “đối tượng” của Lăng Thần.

Lăng Thần quan sát cảnh tượng, ánh mắt khẽ nhíu lại, trầm mặc một lát, rồi nhìn thẳng vào Tần Dương: “Đừng để ai làm em phân tâm. Tập trung vào dự án.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa được bảo vệ vừa thấy tim mình nhói lên. Sự xuất hiện của anh, ánh mắt anh, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát… tất cả khiến cô rung động, nhưng đồng thời cũng lo lắng: giữa công việc, áp lực và tình cảm, mọi thứ trở nên rối rắm.

Đêm đến, khi cả công ty đã ra về, chỉ còn lại cô và Lăng Thần trong phòng họp. Anh bước lại gần, đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người:

“Em đã làm rất tốt. Dù có áp lực, em vẫn giữ được bình tĩnh và xử lý tình huống nhanh chóng.”

Cô nhìn anh, tim đập mạnh: “Cảm ơn… anh.”

Anh cười nhẹ, nụ cười vừa lạnh lùng vừa dịu dàng: “Không cần cảm ơn. Tôi chỉ… muốn thấy em an toàn và dự án thành công. Còn chuyện khác… từ từ sẽ rõ.”

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Dương cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ. Cô biết rằng, Lăng Thần không chỉ quan tâm đến công việc mà còn đến cô – từng cảm xúc, từng hành động. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa ngược nhẹ trào lên trong tim cô.

Cô thở dài, nhắm mắt lại, tự nhủ: “Anh ấy… đã trở lại, không chỉ vì công việc. Và tôi… không thể phủ nhận cảm xúc của mình nữa.”

Và từ giây phút đó, dự án không chỉ là thử thách về năng lực, mà còn là bệ phóng để Tần Dương và Lăng Thần thấu hiểu nhau hơn, từng bước thắp lên những tia lửa tình cảm ngọt – ngược, chuẩn bị cho những biến cố và cảm xúc mạnh mẽ sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×