ánh sáng trong tim em

Chương 3: Những va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba tại tập đoàn, Ngọc Linh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Những ngày đầu tiên đã cho cô thấy môi trường làm việc ở đây không hề dễ dàng. Mỗi nhân viên đều hoạt động như một cỗ máy, nhịp nhàng và chính xác, nhưng cũng đầy áp lực.

Cô đặt túi xách xuống, hít một hơi thật sâu và ngồi vào bàn làm việc. Màn hình máy tính sáng lên, email từ Hàn Trường Vũ đã chờ sẵn: “Ngọc Linh, hôm nay cậu sẽ tham gia họp dự án với phòng Marketing lúc 10 giờ. Chuẩn bị báo cáo số liệu và phân tích.”

Ngọc Linh nhăn trán một chút. Thời gian rất gấp, nhưng cô tự nhủ: “Phải làm được. Đây là cơ hội để chứng minh bản thân.” Cô nhanh chóng chuẩn bị các con số, sắp xếp biểu đồ, và xem lại báo cáo sơ bộ.

Khi đồng hồ điểm 9 giờ 50, cô bước vào phòng họp. Không khí trong phòng ngay lập tức khiến cô cảm thấy áp lực. Mọi người đều chăm chú nhìn vào các tài liệu trên bàn, và ánh mắt của họ thỉnh thoảng liếc về phía cô như dò xét xem nhân viên mới này có đủ năng lực hay không.

Hàn Trường Vũ đã có mặt từ trước, đứng cạnh bảng lớn, tay cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc. Khi Ngọc Linh bước vào, ánh mắt anh lướt qua cô một cách nhanh chóng nhưng sắc bén, dường như đang đọc tất cả các chi tiết trên gương mặt cô: sự căng thẳng, hồi hộp và cả quyết tâm.

Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, và cuộc họp bắt đầu.

“Chúng ta sẽ phân tích dữ liệu khách hàng của tháng trước,” Hàn Trường Vũ nói, giọng điệu trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Ngọc Linh, cậu có số liệu từ bộ phận Research chưa?”

Ngọc Linh mở laptop, giọng hơi run nhưng cố gắng bình tĩnh:

“Dạ… em đã tổng hợp dữ liệu và sắp xếp thành các biểu đồ, anh có thể xem ạ.”

Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lướt qua các con số trên màn hình. “Biểu đồ này chưa thể hiện rõ xu hướng tiêu dùng của khách hàng. Cần chỉnh lại để trực quan hơn.”

Ngọc Linh hơi nhíu mày, nhưng gật đầu: “Dạ… em sẽ sửa ngay.”

Mọi người trong phòng đều lặng im, cảm nhận rõ sự căng thẳng giữa sếp tổng và nhân viên mới. Một số đồng nghiệp mỉm cười, dường như đã quen với cách Hàn Trường Vũ điều hành. Nhưng với Ngọc Linh, mọi thứ đều mới mẻ, và áp lực là điều cô chưa từng trải qua.

Buổi họp kéo dài gần hai giờ. Trong suốt thời gian đó, Ngọc Linh liên tục nhận chỉ dẫn, điều chỉnh số liệu, và trình bày quan điểm của mình. Mỗi lần cô đưa ra một đề xuất, anh đều nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, dường như đang thử thách cô: “Cô có thực sự hiểu công việc chưa?”

Cuối cùng, khi mọi thứ tạm ổn, Hàn Trường Vũ nói:

“Được. Tôi sẽ xem lại báo cáo chi tiết sau. Ngọc Linh, hôm nay cậu đã cố gắng, nhưng cần chú ý nhiều hơn đến chi tiết. Đây là yêu cầu cơ bản của dự án.”

Ngọc Linh gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa áp lực: “Vâng… em sẽ rút kinh nghiệm.”

Sau buổi họp, cô quay lại bàn làm việc, tay cầm tài liệu vừa chỉnh sửa. Khi đang tập trung, một đồng nghiệp tên Minh chạy đến:

“Ngọc Linh, cậu ổn chứ? Hàn Trường Vũ hôm nay căng thẳng quá nhỉ?”

Ngọc Linh cười nhẹ:

“Em ổn. Chỉ hơi mệt thôi. Anh ấy chỉ nghiêm khắc thôi mà.”

Minh nhìn cô, ánh mắt vừa khâm phục vừa lo lắng:

“Cậu mới vào mà đã nhận sự chú ý trực tiếp từ tổng tài, không phải dễ đâu. Cố gắng nhé!”

Ngọc Linh gật đầu, nhưng trong lòng bắt đầu nảy sinh một cảm giác vừa sợ vừa tò mò về Hàn Trường Vũ. Anh không hề lạnh lùng vô hồn như cô tưởng. Ngược lại, sự quan sát tỉ mỉ, từng cử chỉ tinh tế cho thấy anh thực sự quan tâm đến kết quả công việc, và cả người thực hiện công việc đó.

Chiều hôm đó, khi Ngọc Linh đang chỉnh sửa biểu đồ lần cuối, Hàn Trường Vũ bất ngờ xuất hiện bên bàn cô. Anh nhìn vào màn hình, chỉ vào một con số:

“Phần này chưa chính xác. Nếu dữ liệu sai, toàn bộ phân tích sẽ bị ảnh hưởng.”

Ngọc Linh hơi giật mình:

“Dạ… em sẽ kiểm tra lại ngay.”

Anh đứng đó, im lặng quan sát cô thao tác trên máy tính. Không phải là giám sát áp lực, mà như một sự chú ý tỉ mỉ, khiến Ngọc Linh cảm thấy vừa căng thẳng vừa an tâm. Khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng anh không hề muốn cô thất bại, mà ngược lại, đang âm thầm hướng dẫn cô bằng cách nghiêm khắc nhưng tinh tế.

Buổi tối, khi văn phòng gần như trống rỗng, Ngọc Linh vẫn ngồi lại để hoàn thiện báo cáo. Cô mệt rã rời, nhưng không muốn bỏ sót chi tiết nào. Bỗng điện thoại rung lên. Là một tin nhắn từ Hàn Trường Vũ:

“Ngọc Linh, cậu đã nghỉ ngơi chưa? Đừng làm việc quá sức.”

Cô đọc tin nhắn, cảm giác vừa bất ngờ vừa ấm lòng. Một tin nhắn ngắn ngủi, nhưng khiến cô nhận ra rằng: đằng sau sự lạnh lùng, anh thực sự quan tâm đến cô, theo cách rất riêng.

Ngày đầu tiên của những va chạm đã khép lại, nhưng trong lòng Ngọc Linh, những suy nghĩ về Hàn Trường Vũ chưa bao giờ ngừng. Cô tự nhủ: “Anh ấy… không chỉ là sếp, mà còn là một người mà em muốn hiểu hơn. Nhưng để bước gần hơn, em phải cố gắng thật nhiều.”

Bên ngoài, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt kính tòa nhà, lấp lánh như một lời nhắc nhở: mỗi bước chân trong môi trường này đều đầy thử thách, nhưng cũng đầy cơ hội. Và hơn tất cả, Ngọc Linh không biết rằng, những va chạm đầu tiên hôm nay chính là tiền đề cho những rung động ngọt ngào, những hiểu lầm, và cả những cảm xúc chưa từng có trong trái tim cô và Hàn Trường Vũ, đang chờ đợi được nảy nở.

Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng Ngọc Linh biết rằng: hành trình tại tập đoàn, dưới sự dẫn dắt của tổng tài Hàn Trường Vũ, sẽ còn dài, đầy thử thách và cả ngọt ngào. Cô sẵn sàng bước tiếp, dù tim cô vẫn thổn thức mỗi khi nhớ về ánh mắt sắc lạnh nhưng quan tâm của anh…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×