ánh sáng trong tim em

Chương 4: Bữa trưa bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư tại tập đoàn, Ngọc Linh thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Sau những va chạm trong công việc, cô đã quen dần với nhịp độ khắc nghiệt ở đây, nhưng mỗi khi nghĩ đến Hàn Trường Vũ – người sếp tổng tài vừa lạnh lùng vừa sâu sắc – tim cô lại bồn chồn.

Cô chuẩn bị quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, cố gắng vừa nghiêm túc vừa thanh lịch để phù hợp với môi trường công sở. Khi bước vào sảnh tòa nhà, ánh sáng ban mai chiếu lên tấm kính trong suốt, phản chiếu như những viên pha lê lấp lánh. Cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại áo vest, rồi bước đi tự tin.

Đúng 11 giờ, cô nhận email từ Hàn Trường Vũ:

“Ngọc Linh, xuống căng-tin. Tôi sẽ ra gặp.”

Cô khựng lại, ánh mắt đảo quanh sảnh. Tin nhắn ngắn gọn, không có dấu hiệu gì khác lạ, nhưng Ngọc Linh không thể phủ nhận sự hồi hộp đang dâng lên. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là việc công thôi… nhưng sao lại hồi hộp thế này?”

Khi bước xuống căng-tin, cô nhìn thấy Hàn Trường Vũ đã đứng ở một bàn gần cửa sổ. Anh mặc vest đen nhưng cởi nhẹ cà vạt, tay cầm tách cà phê. Vẻ ngoài nghiêm nghị thường ngày hôm nay có chút mềm mại, gần gũi hơn khiến cô bất giác cảm thấy tim đập nhanh.

Anh nhìn thấy cô, gật nhẹ đầu:

“Đến rồi à. Ngồi đây.”

Ngọc Linh ngồi xuống, vẫn giữ khoảng cách lịch sự nhưng không tránh khỏi cảm giác gần gũi. Không khí căng thẳng từ những buổi họp trước đây hôm nay bỗng dịu đi, thay vào đó là một sự yên tĩnh lạ thường.

Bữa trưa hôm nay không có đồng nghiệp, chỉ có cô và Hàn Trường Vũ. Anh đặt trước mặt cô một hộp cơm, đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Ánh mắt anh dừng lại trên cô vài giây:

“Ăn đi. Công việc căng thẳng thì không thể bỏ đói bản thân được.”

Ngọc Linh hơi đỏ mặt, nhận lấy hộp cơm:

“Dạ… em cảm ơn anh.”

Anh không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống đối diện cô, lặng lẽ uống cà phê. Không khí trôi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng với Ngọc Linh, mỗi khoảnh khắc đều đáng nhớ. Cô không quen cảm giác được quan tâm một cách tinh tế như thế, từ một người đàn ông lạnh lùng mà vừa gặp vài ngày.

Ngọc Linh mở nắp hộp cơm, ăn từng miếng nhỏ. Hàn Trường Vũ quan sát cô một cách lặng lẽ. Anh không muốn nói quá nhiều, sợ làm cô xao nhãng, nhưng ánh mắt anh đầy sự chú ý, như muốn ghi nhớ từng chi tiết về cô – dáng người, cách ăn, nét mặt khi cô tập trung…

Bỗng nhiên, một mẩu giấy gấp nhỏ rơi ra từ hộp cơm, lăn tới gần chân cô. Ngọc Linh nhặt lên, mở ra và thấy chữ viết nghiêm túc:

“Nhớ nghỉ ngơi. Đừng căng thẳng quá.”

Cô đỏ mặt, giọng nói nhẹ:

“Anh… viết cho em à?”

Hàn Trường Vũ nhấc mắt nhìn cô, gật nhẹ:

“Ừ. Tôi không muốn cô quá mệt mỏi. Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.”

Ngọc Linh cười khẽ, tim đập rộn ràng. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng nhưng chân thành của anh. Không phải lời nói suông hay mỉm cười xã giao, mà là hành động tinh tế, đủ khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Trong lúc ăn trưa, họ trao đổi nhẹ nhàng về công việc, về những khó khăn trong dự án. Anh chỉ dẫn từng bước, giải thích cặn kẽ mà không làm cô cảm thấy bị áp lực, trái lại, sự quan sát và chú ý của anh khiến cô cảm thấy tự tin hơn.

Khi bữa trưa gần kết thúc, Ngọc Linh bất giác hỏi:

“Anh… có thường xuyên ăn trưa một mình không?”

Hàn Trường Vũ nhíu mày, giọng trầm:

“Phần lớn là một mình. Công việc chiếm phần lớn thời gian. Nhưng hôm nay, tôi muốn ăn cùng cô.”

Ngọc Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Câu nói đơn giản ấy nhưng chứa đựng ý nghĩa sâu sắc: anh chọn cô – nhân viên mới, giữa lịch trình bận rộn, để dành thời gian cùng.

Sau bữa trưa, họ rời căng-tin. Ngọc Linh mang theo cảm giác vừa mới lạ vừa ấm áp. Khi đi qua hành lang dài, ánh sáng ban mai hắt lên tường kính, phản chiếu bóng họ song song nhau. Cô cảm nhận một điều kỳ lạ: dù anh lạnh lùng, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy an toàn đến lạ thường.

Chiều hôm đó, trong lúc kiểm tra lại báo cáo, Hàn Trường Vũ bất ngờ xuất hiện bên bàn cô:

“Bữa trưa hôm nay cậu ăn được không?”

Ngọc Linh hơi đỏ mặt, đáp:

“Dạ… ăn ngon ạ.”

Anh gật nhẹ, rồi quay đi. Hành động đơn giản nhưng khiến trái tim cô rung động. Cô nhận ra rằng những cử chỉ nhỏ bé, tinh tế của anh có sức mạnh làm mềm lòng người khác, ngay cả khi anh vẫn giữ sự nghiêm khắc trong công việc.

Ngày hôm đó kết thúc, Ngọc Linh đi về nhà với cảm giác nhẹ nhõm. Cô nghĩ lại bữa trưa, ánh mắt, những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy quan tâm của Hàn Trường Vũ, và không khỏi mỉm cười. Cô nhận ra một điều: trong môi trường khắt khe, lạnh lùng ấy, anh vẫn có thể dịu dàng và quan tâm theo cách riêng.

Khi ngồi trên xe về nhà, cô lấy điện thoại ra, tự nhủ: “Ngày mai… em sẽ cố gắng hơn. Không chỉ để hoàn thành công việc, mà còn để hiểu hơn về anh ấy – người đàn ông vừa nghiêm khắc vừa khiến tim em rung động.”

Ánh nắng cuối ngày chiếu qua cửa kính, nhảy múa trên mặt đường như một lời nhắc nhở: mọi thứ đều mới mẻ, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Và điều Ngọc Linh chưa biết, bữa trưa hôm nay không chỉ là bữa trưa công việc – mà là một bước ngoặt nhỏ, mở đầu cho những rung động, những ngọt ngào và hiểu lầm trong tình cảm giữa cô và Hàn Trường Vũ, sẽ còn kéo dài trong những ngày tới…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×