Ngày thứ năm tại tập đoàn, Ngọc Linh thức dậy với tâm trạng phấn chấn. Buổi sáng sớm, cô bước ra ban công nhìn ra ngoài: trời u ám nhưng không mưa. Cô mỉm cười, tự nhủ hôm nay sẽ là một ngày bình yên, ít nhất là cho đến khi cô rời khỏi nhà.
Công việc hôm nay khá gấp rút. Hàn Trường Vũ vừa giao thêm một dự án quan trọng cần xử lý trước cuối tuần. Ngọc Linh nhanh chóng chuẩn bị tài liệu, kiểm tra số liệu, và sắp xếp biểu đồ. Trong lúc bận rộn, cô vẫn không quên những khoảnh khắc ấm áp từ bữa trưa hôm qua, khiến tinh thần cô nhẹ nhõm hơn.
Đến trưa, trời bắt đầu mưa. Những giọt mưa đầu tiên rơi nhẹ nhàng, nhảy trên mặt kính tòa nhà như những viên pha lê li ti. Ngọc Linh cầm ô chạy ra ngoài, chuẩn bị bước vào taxi thì nghe tiếng gọi quen thuộc:
“Ngọc Linh!”
Cô quay lại, thấy Hàn Trường Vũ đứng ở cửa, tay cầm ô, giọt mưa lấm tấm trên vai áo vest. Anh đi thẳng đến gần cô, giọng trầm nhưng ấm:
“Cậu không nên đi một mình dưới mưa. Lạnh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Ngọc Linh hơi đỏ mặt, lúng túng:
“Dạ… em… em không sao ạ.”
Anh không trả lời, chỉ giang ô che chở cho cô, bước đi song song. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự gần gũi, vừa lạ lẫm vừa ấm áp. Trong mưa, mọi thứ xung quanh như tĩnh lại, chỉ còn lại hai con người bước đi dưới tấm ô chung, hơi thở hòa vào nhau.
“Anh… sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây?” Cô ngập ngừng hỏi.
Hàn Trường Vũ nhìn thẳng vào mắt cô:
“Tôi không muốn cậu bị ướt và lạnh. Đơn giản vậy thôi.”
Ngọc Linh ngạc nhiên, vừa cảm thấy ấm lòng vừa không khỏi rung động. Anh – người tổng tài nghiêm khắc và lạnh lùng – lại chủ động quan tâm một cách âm thầm nhưng chân thành đến cô.
Họ đi qua con phố ướt, tiếng mưa rơi trên mặt đường tạo nên một nhịp điệu nhẹ nhàng, êm đềm. Ngọc Linh không thể không nhìn anh, nhận ra một điều kỳ lạ: trong ánh mắt lạnh lùng ấy, lại có thứ gì đó ấm áp và quan tâm.
Bỗng một chiếc xe đi quá nhanh lao qua vũng nước, bắn lên cả hai. Ngọc Linh giật mình, ướt từ đầu đến chân. Hàn Trường Vũ lập tức lấy áo khoác của mình khoác lên vai cô, giọng nghiêm nghị:
“Cậu cẩn thận hơn. Nếu ốm, công việc sẽ bị ảnh hưởng.”
Ngọc Linh cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cách anh quan tâm không phải lời nói suông, mà là hành động. Cô không thể phủ nhận cảm giác rung động trong lòng.
Họ đi tiếp, cuối cùng đến một quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố, nơi mà Hàn Trường Vũ hiếm khi lui tới. Anh mở cửa cho cô, mời cô ngồi, rồi tự mình gọi đồ uống. Quán cà phê ấm áp, mùi hương cà phê lan tỏa, hòa cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tạo cảm giác bình yên hiếm hoi giữa nhịp sống hối hả của thành phố.
Ngọc Linh nhìn anh, hơi ngại ngùng:
“Anh… sao hôm nay lại quan tâm em nhiều vậy?”
Hàn Trường Vũ không trả lời ngay, chỉ ngồi xuống đối diện, đặt đôi tay lên bàn, ánh mắt dừng lại trên cô:
“Vì tôi không muốn cô gặp chuyện gì. Ngọc Linh, tôi… tôi muốn bảo vệ cô.”
Câu nói ấy vang lên trong không gian yên tĩnh của quán, khiến cô như bị dừng thời gian. Trái tim cô đập rộn ràng, mắt nhìn anh không chớp. Đối diện với người đàn ông nghiêm khắc nhưng chân thành, cô nhận ra rằng tình cảm của mình đang dần nảy nở.
Một lúc sau, anh cầm cốc cà phê đặt trước mặt cô, giọng trầm ấm:
“Uống đi. Cà phê nóng sẽ giúp cô ấm lại.”
Ngọc Linh cầm cốc, hơi run, nhấp một ngụm. Hương cà phê lan tỏa, ấm áp như chính khoảnh khắc này. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Anh… anh thực sự quan tâm em.”
Hàn Trường Vũ ngồi im lặng, ánh mắt đôi lúc nhìn ra cửa sổ, nhìn dòng mưa rơi ngoài phố. Khoảnh khắc ấy, anh trầm tư, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự quan tâm, lo lắng cho cô gái nhỏ ngồi trước mặt.
“Ngày mai, sẽ còn nhiều việc. Nhưng hôm nay, tôi muốn cô thư giãn một chút. Không cần nghĩ đến dự án hay số liệu.” Anh nói, giọng điệu vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.
Ngọc Linh mỉm cười, cảm giác như đang ở trong một thế giới khác – nơi mà áp lực, căng thẳng và những va chạm trong công việc tạm thời biến mất, nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp và an toàn.
Bữa trưa bất ngờ hôm nay kéo dài hơn dự kiến. Họ trò chuyện về công việc, về sở thích, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của Hàn Trường Vũ đều khiến Ngọc Linh cảm thấy gần gũi, nhưng cũng đầy rung động.
Khi ra khỏi quán cà phê, mưa đã ngớt. Anh giang ô che cho cô, bước đi cạnh cô. Ngọc Linh nhìn anh, giọng trầm nhưng ngọt ngào:
“Cảm ơn anh… vì hôm nay.”
Hàn Trường Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Ngọc Linh, hôm nay… tôi hứa sẽ luôn bảo vệ cô, dù trong công việc hay cuộc sống. Tôi sẽ không để cô chịu thiệt hay bị tổn thương.”
Câu nói ấy vang vọng trong lòng cô như một lời hứa thiêng liêng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói trầm ấm, và tim cô nhói lên. Đây là lần đầu tiên, từ những ngày đầu làm việc cùng nhau, cô nghe anh nói ra những lời không còn chỉ là nghiêm khắc mà là quan tâm thật sự, một lời hứa không lời nhưng sâu sắc.
Họ đi qua con phố, ánh sáng đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt, bóng hai người song song. Ngọc Linh cầm chặt ô, nhưng trong lòng cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa cô và Hàn Trường Vũ đã bước sang một trang mới – nơi tình cảm không chỉ là sếp – nhân viên, mà là những rung động đầu tiên, tinh tế và ngọt ngào, đang âm thầm nảy nở.
Khi về đến công ty, anh dừng lại trước cửa thang máy, nhìn cô:
“Hôm nay… cô cẩn thận về nhà. Và nhớ giữ sức khỏe.”
Ngọc Linh gật đầu, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:
“Vâng… em sẽ.”
Khi thang máy đóng lại, cô đứng đó, cảm nhận dòng mưa vừa qua vẫn còn vương vấn trên vai, nhưng trong tim, cảm giác ấm áp và rung động vẫn còn nguyên vẹn. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay… là một ngày đáng nhớ. Anh ấy… anh ấy thực sự quan tâm em. Và em… em cũng đang dần rung động trước anh.”
Đêm hôm đó, Ngọc Linh nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhớ về ánh mắt, giọng nói, và lời hứa trong mưa của Hàn Trường Vũ. Cô cảm nhận được một cảm giác an toàn, ấm áp, nhưng cũng đầy kỳ diệu. Từ khoảnh khắc này, cô biết rằng hành trình cùng anh sẽ còn dài, đầy thử thách, nhưng cũng không thiếu những rung động và ngọt ngào, như một lời hứa trong mưa, âm thầm nhưng vĩnh cửu trong trái tim…