Ngày thứ sáu tại tập đoàn, không khí văn phòng như nóng lên theo nhịp công việc dồn dập cuối tuần. Ngọc Linh đứng trước bàn làm việc, mắt dõi theo những biểu đồ, con số, nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn câu nói của Hàn Trường Vũ hôm mưa: “Tôi sẽ luôn bảo vệ cô…”.
Cô lặng nhìn ra cửa sổ, trời xám xịt, mưa nhẹ rơi ngoài phố. Một cảm giác bồi hồi len lỏi trong trái tim cô. Cô biết rằng, từ hôm bữa trưa trong mưa, mọi thứ giữa họ đã khác. Anh không còn chỉ là sếp nghiêm khắc, mà là một người quan tâm, một người cô muốn hiểu hơn.
Buổi sáng hôm nay, Hàn Trường Vũ yêu cầu cô chuẩn bị báo cáo quan trọng cho cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài. Ngọc Linh tất bật, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt anh theo dõi cô từng bước. Không phải để kiểm tra, mà là ánh mắt quan tâm, một cách lặng lẽ nhưng đầy tinh tế.
Sau khi gửi báo cáo, Ngọc Linh quyết định đi xuống tầng hầm lấy tài liệu từ kho lưu trữ. Tầng hầm vắng lặng, ánh sáng đèn vàng dịu, không khí tĩnh mịch. Cô vừa cúi xuống lấy tập hồ sơ, vừa nghe tiếng bước chân echo vang nhẹ.
Bất ngờ, cô nghe một giọng nói trầm:
“Ngọc Linh, ở đây làm gì một mình?”
Cô giật mình, quay lại, và nhận ra Hàn Trường Vũ đứng ở cửa, ánh mắt trầm nhưng hơi lo lắng.
“Em… em xuống lấy tài liệu cho cuộc họp thôi ạ.” Cô trả lời, hơi run.
Anh bước tới gần, ánh mắt nhìn quanh:
“Không nên đi một mình. Ở đây ít người, có thể nguy hiểm.”
Ngọc Linh hơi đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa ấm áp. Anh không hề quát mắng hay nghiêm nghị như trong công việc, mà là sự lo lắng chân thành.
Khi cô chuẩn bị quay lên, một chiếc hộp nhỏ rơi từ giá kệ xuống, hé lộ những bức ảnh cũ của Hàn Trường Vũ. Ngọc Linh hơi tò mò, bước lại gần, thấy hình ảnh một cậu bé nhỏ, đôi mắt trong sáng nhưng ánh mắt lại tràn đầy nỗi buồn. Kèm theo là bức thư cũ, giọng chữ nghiêm trang: “Dành cho Trường Vũ, hy vọng con mạnh mẽ và học cách bảo vệ những người quan trọng…”
Ngọc Linh bất ngờ, trái tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng Hàn Trường Vũ không phải lúc nào cũng lạnh lùng. Quá khứ của anh, chắc hẳn có những nỗi đau và mất mát, đã rèn luyện nên con người nghiêm nghị nhưng tinh tế, luôn muốn bảo vệ người khác.
Bỗng anh tiến lại gần, giọng trầm:
“Đừng nhìn những thứ này. Nó thuộc về quá khứ.”
Ngọc Linh quay lại, ánh mắt anh thoáng buồn, sâu thẳm. Cô cảm thấy một niềm thương cảm lan tỏa trong lòng. Không chỉ là rung động, mà là sự đồng cảm và thấu hiểu.
“Anh… em không biết gì về quá khứ của anh cả. Nhưng… em hiểu hơn một chút rồi.”
Hàn Trường Vũ im lặng, mắt nhìn ra xa. Khoảnh khắc ấy, không gian tầng hầm trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa nhỏ rơi ngoài cửa sổ tầng hầm. Anh khẽ thở, giọng trầm:
“Tôi không muốn ai thấy tôi yếu đuối. Nhưng với cô… tôi tin cô sẽ hiểu. Ngọc Linh, tôi…”
Ngọc Linh không nói gì, bước lại gần, đặt tay nhẹ lên tay anh:
“Anh không cần giấu em. Em muốn hiểu anh, không phải nhìn thấy con người hoàn hảo đâu. Anh cho em cơ hội được bên cạnh anh chứ?”
Ánh mắt Hàn Trường Vũ chạm ánh mắt cô, sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười hiếm hoi. Lần đầu tiên, anh để lộ cảm xúc thật của mình trước cô.
“Được. Tôi hứa… sẽ không giấu cô nữa. Và… tôi cũng muốn cô ở bên tôi.”
Trái tim Ngọc Linh nhói lên. Lời hứa ấy, không chỉ là lời nói, mà là sự trao gửi niềm tin, một thông điệp sâu sắc từ người đàn ông vốn lạnh lùng nhưng mạnh mẽ. Cô cảm thấy rung động và hạnh phúc, như được chạm vào một phần sâu thẳm nhất trong trái tim anh.
Khi ra khỏi tầng hầm, mưa đã ngừng, nhưng không khí trong cô vẫn đong đầy cảm giác ấm áp. Họ bước đi song song, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua nhau, không cần lời nói nhưng hiểu rõ nhau hơn.
Ngày hôm đó, trong các cuộc họp, Hàn Trường Vũ vẫn nghiêm nghị và sắc sảo, nhưng đôi khi ánh mắt anh dừng lại trên Ngọc Linh, chứa đựng sự quan tâm thầm lặng. Ngọc Linh nhận ra rằng, sự lạnh lùng ấy không hề xa cách, mà là cách anh bảo vệ những người quan trọng.
Chiều muộn, khi văn phòng vắng hơn, Hàn Trường Vũ gọi cô vào phòng:
“Ngọc Linh, hôm nay tôi muốn cô nghỉ sớm. Công việc đã ổn. Và… tôi muốn chúng ta nói chuyện một chút.”
Ngọc Linh bước vào, thấy anh ngồi trên ghế da, ánh mắt nghiêm nhưng không còn lạnh lùng như trước. Cô ngồi xuống đối diện, trái tim rộn ràng.
Anh nói, giọng trầm và chân thành:
“Quá khứ của tôi không hoàn hảo. Nó hình thành con người tôi hiện tại. Tôi nghiêm khắc, nhưng tôi muốn bảo vệ cô. Và… tôi không muốn mất cô.”
Ngọc Linh xúc động, nước mắt trào lên nhưng nụ cười vẫn nở trên môi:
“Em hiểu rồi. Và em… muốn ở bên anh. Dù công việc hay cuộc sống, em sẽ cùng anh bước tiếp.”
Họ ngồi đó, im lặng nhưng cảm giác như cả thế giới chỉ còn hai người. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật những biểu cảm chân thật trên khuôn mặt họ. Một sự gắn kết bắt đầu hình thành, không còn là sếp – nhân viên nữa, mà là hai con người thấu hiểu và tin tưởng nhau.
Khi Ngọc Linh rời văn phòng, Hàn Trường Vũ đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nhưng tràn đầy tình cảm:
“Ngày mai… hãy tiếp tục cùng tôi, như hôm nay. Và nhớ… lời hứa trong mưa, tôi sẽ luôn bảo vệ cô.”
Ngọc Linh mỉm cười, tim rộn ràng:
“Vâng… em sẽ.”
Đêm hôm đó, Ngọc Linh nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhớ về lời hứa, ánh mắt và nụ cười hiếm hoi của anh. Cô biết rằng, từ hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Hàn Trường Vũ không còn chỉ là công việc. Nó là sự thấu hiểu, là niềm tin, và là những rung động sâu sắc đang bắt đầu nảy nở, sẽ còn kéo dài và phát triển trong những ngày tới…