Ngày thứ bảy tại tập đoàn, Ngọc Linh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Dự án quan trọng mà Hàn Trường Vũ giao đang bước vào giai đoạn then chốt, và cô là người trực tiếp tham gia hỗ trợ, xử lý dữ liệu và phối hợp với các phòng ban.
Cô bước vào văn phòng, không khí đã nhộn nhịp hơn so với những ngày trước. Các nhân viên hối hả chuẩn bị, bàn giấy đầy tài liệu, máy tính liên tục ping thông báo email. Ngọc Linh nhanh chóng ngồi vào bàn, mở laptop, sắp xếp các biểu đồ, số liệu và chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng sáng nay.
Hàn Trường Vũ xuất hiện đúng lúc, vest đen chỉnh tề, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt sắc nhưng không còn quá lạnh lùng như trước. Anh gật nhẹ với Ngọc Linh:
“Cậu chuẩn bị chưa?”
Ngọc Linh hít một hơi sâu, gật đầu:
“Dạ… em đã chuẩn bị xong báo cáo sơ bộ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dừng lại một nhịp, trầm lặng:
“Tốt. Tôi sẽ cùng cô trình bày với phòng Marketing.”
Cuộc họp bắt đầu. Ngọc Linh đứng bên cạnh, tay cầm tài liệu, mắt theo dõi từng ánh nhìn và phản hồi của Hàn Trường Vũ. Anh trình bày các số liệu quan trọng, chỉ ra chi tiết cần chú ý, và thỉnh thoảng, anh khẽ nhìn cô, như nhắc nhở: “Đứng vững, bình tĩnh và tự tin.”
Ngọc Linh cảm thấy trái tim mình ấm lên. Trong áp lực công việc, sự hiện diện của anh không chỉ tạo cảm giác an toàn mà còn giúp cô tự tin hơn. Khi cô trình bày phần phân tích khách hàng, ánh mắt anh dừng lại trên cô, và khi cô lúng túng, anh nhẹ nhàng nhắc:
“Cô có thể thêm biểu đồ này để minh họa rõ hơn.”
Cô gật đầu, mỉm cười nhẹ. Ánh mắt anh ấm áp, như một lời khích lệ âm thầm, khiến cô hít một hơi sâu và tiếp tục trình bày.
Cuộc họp kéo dài gần hai giờ. Mỗi khi Ngọc Linh gặp khó khăn hay lúng túng, Hàn Trường Vũ đều dùng ánh mắt hoặc cử chỉ nhỏ để hướng dẫn, mà không làm cô cảm thấy bị áp lực hay xấu hổ. Cô nhận ra rằng, cách anh quan tâm không chỉ là lời nói, mà là những hành động tinh tế, giúp cô cảm thấy tự tin và được ủng hộ.
Khi cuộc họp kết thúc, Hàn Trường Vũ gật đầu hài lòng:
“Được. Cô đã làm tốt. Nhờ có sự phối hợp của cô mà cuộc họp diễn ra suôn sẻ.”
Ngọc Linh hơi đỏ mặt, nhưng không giấu được nụ cười rạng rỡ:
“Cảm ơn anh… nhờ có anh hướng dẫn nữa.”
Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nhưng chứa đựng sự trìu mến:
“Đừng nói cảm ơn. Học hỏi và tiến bộ là nhiệm vụ. Nhưng… cậu đã làm tốt.”
Buổi trưa hôm đó, Hàn Trường Vũ gọi Ngọc Linh vào phòng làm việc của anh. Không khí phòng rộng, ánh sáng ấm áp, và bàn làm việc ngăn nắp, sạch sẽ. Anh ngồi xuống ghế, nhìn cô:
“Cậu có thể nghỉ ngơi vài phút, uống chút nước không?”
Ngọc Linh hơi ngạc nhiên, nhưng mỉm cười:
“Dạ… em cảm ơn anh.”
Anh đứng dậy, lấy chai nước và đặt trước mặt cô:
“Uống đi. Tiếp tục làm việc mà kiệt sức sẽ không hiệu quả.”
Khoảnh khắc ấy, Ngọc Linh cảm nhận một điều kỳ diệu: giữa áp lực công việc, anh vẫn quan tâm đến cô, nhưng không hề phô trương. Sự quan tâm của anh là âm thầm, tinh tế, nhưng đủ để khiến trái tim cô rung động.
Chiều hôm đó, Ngọc Linh cùng anh kiểm tra các báo cáo và dữ liệu. Khi cô mắc một lỗi nhỏ trong bảng số liệu, anh nhẹ nhàng chỉ ra, giọng điệu trầm:
“Chỗ này cần chú ý hơn. Nếu bỏ sót, kết quả sẽ sai lệch.”
Cô đỏ mặt, nhưng anh không tỏ ra khó chịu. Anh đứng bên cạnh, nhìn cô chỉnh sửa, ánh mắt đôi lúc dịu dàng:
“Đúng rồi. Như vậy tốt hơn.”
Ngọc Linh lặng lẽ cảm nhận sự quan tâm ấy. Mỗi lần anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô, mỗi lời nhắc nhở nhỏ – tất cả đều như những mảnh ghép tạo nên sự ngọt ngào trong công việc. Không chỉ là công việc, mà là sự đồng hành, sự tin tưởng và ủng hộ lặng thầm.
Khi dự án gần hoàn thiện, Hàn Trường Vũ đưa cho Ngọc Linh một tệp dữ liệu quan trọng:
“Cậu xử lý phần này. Tôi tin cậu sẽ làm tốt.”
Ngọc Linh nhìn anh, tim đập nhanh:
“Dạ… em sẽ làm tốt.”
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cô vài giây, rồi quay đi. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận sự rung động lan tỏa. Trong môi trường nghiêm khắc và áp lực này, cô nhận ra rằng ngọt ngào không chỉ đến từ lời nói, mà còn từ sự quan tâm, tin tưởng và đồng hành.
Buổi tối, khi văn phòng gần như trống rỗng, Hàn Trường Vũ gọi cô vào phòng một lần nữa:
“Ngọc Linh, hôm nay cậu làm việc rất tốt. Tôi muốn nói một lời cảm ơn.”
Ngọc Linh hơi ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên:
“Em… không cần đâu ạ. Là nhờ anh hướng dẫn nữa mà em làm được.”
Anh mỉm cười, hiếm hoi nở nụ cười ấm áp:
“Cậu có biết không… sự chăm chỉ và cẩn thận của cậu khiến tôi thấy yên tâm. Trong công việc, tôi hiếm khi thấy ai vừa nỗ lực vừa tinh tế như vậy.”
Ngọc Linh đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô nhận ra rằng, giữa áp lực công việc, giữa những số liệu và biểu đồ, vẫn có thể xuất hiện những khoảnh khắc ngọt ngào và rung động.
Khi ra về, Hàn Trường Vũ đưa cô ra cửa, ánh mắt nhìn cô:
“Ngày mai tiếp tục làm việc cùng tôi. Và… cố gắng nghỉ ngơi đủ nhé.”
Ngọc Linh mỉm cười, tim rộn ràng:
“Vâng… em sẽ.”
Trên đường về, cô không khỏi suy nghĩ về ngày hôm nay. Áp lực công việc chưa bao giờ giảm, nhưng sự đồng hành, sự quan tâm thầm lặng của Hàn Trường Vũ đã biến mỗi khoảnh khắc căng thẳng trở nên ngọt ngào. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa hai người không chỉ đến từ những lời nói lãng mạn, mà còn từ sự tin tưởng, ủng hộ và đồng hành trong từng chi tiết nhỏ của cuộc sống và công việc.
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong tim Ngọc Linh, những rung động nhẹ nhàng nhưng sâu sắc vẫn còn nguyên vẹn. Cô biết rằng, hành trình bên Hàn Trường Vũ sẽ còn dài, đầy thử thách nhưng cũng ngọt ngào, và cô sẵn sàng bước tiếp, từng bước, từng bước cùng anh…