ánh sáng trong tim em

Chương 8: Đêm dự tiệc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều thứ hai của tuần tiếp theo, tòa nhà tràn ngập không khí hối hả. Ngọc Linh ngồi tại bàn làm việc, mắt dõi theo màn hình máy tính, nhưng tâm trí cô lại không tập trung hoàn toàn. Một sự kiện lớn sắp diễn ra: bữa tiệc cuối tuần của tập đoàn, nơi mọi nhân viên, đối tác và quản lý cấp cao đều có mặt.

Cô vừa háo hức vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô tham dự sự kiện lớn như vậy, và đặc biệt là phải đi cùng Hàn Trường Vũ – tổng tài lạnh lùng nhưng lại đã dần làm cô rung động. Cô tự nhủ: “Phải thật lịch sự, tự tin và… đừng làm anh thất vọng.”

Chiều hôm đó, văn phòng bắt đầu nhộn nhịp hơn thường lệ. Nhân viên tất bật chuẩn bị, bàn ghế, ánh sáng, hoa tươi, và dàn âm thanh cho bữa tiệc. Ngọc Linh tranh thủ kiểm tra lại trang phục, make-up nhẹ nhàng nhưng tinh tế, cố gắng vừa thanh lịch vừa phù hợp với không khí sang trọng của buổi tiệc.

Khi cô bước ra sảnh, Hàn Trường Vũ đã có mặt. Anh mặc vest đen, áo sơ mi trắng cài khuy cổ điển, cà vạt gọn gàng. Ánh mắt sắc lạnh thường ngày giờ lại ánh lên vẻ trầm ổn và mạnh mẽ. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh.

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Cô chuẩn bị xong chưa? Buổi tiệc sắp bắt đầu.”

Ngọc Linh hơi đỏ mặt, gật đầu:

“Dạ… em sẵn sàng rồi.”

Họ bước vào phòng tiệc, nơi ánh sáng vàng ấm áp chiếu khắp không gian, bàn tiệc sang trọng với khăn trải trắng, những ly rượu vang long lanh, và hoa tươi trang trí tinh tế. Nhạc nền nhẹ nhàng, du dương, tạo cảm giác ấm áp nhưng cũng không kém phần sang trọng.

Mọi ánh mắt đều dõi theo họ khi Hàn Trường Vũ dẫn Ngọc Linh đi qua phòng tiệc. Một vài đồng nghiệp khẽ gật đầu chào, và Ngọc Linh cảm thấy vừa tự hào vừa hồi hộp. Cô nhận ra rằng, không chỉ trong công việc, sự xuất hiện bên cạnh Hàn Trường Vũ cũng khiến cô trở nên khác biệt.

Buổi tiệc bắt đầu, mọi người trò chuyện, cười nói. Hàn Trường Vũ đứng bên cạnh Ngọc Linh, hướng dẫn cô cách làm quen với đối tác, cách giới thiệu bản thân một cách lịch sự. Anh không chỉ là sếp, mà còn là một người hướng dẫn tinh tế, khiến cô cảm thấy an toàn giữa không gian đầy người lạ.

Khi rượu vang được rót, Hàn Trường Vũ nhấc ly, ánh mắt dừng lại trên Ngọc Linh:

“Cô hãy cẩn thận. Uống vừa phải thôi.”

Ngọc Linh đỏ mặt, nhưng mỉm cười, nâng ly chạm vào ly của anh. Khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng lung linh của phòng tiệc, họ như ở trong một thế giới riêng, chỉ còn ánh mắt, nụ cười và những rung động nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Một lúc sau, âm nhạc chuyển sang tiết tấu chậm. Hàn Trường Vũ nhìn cô, giọng trầm:

“Nếu cô không phiền, tôi muốn nhảy một điệu với cô.”

Ngọc Linh hơi ngạc nhiên, tim đập nhanh, nhưng mỉm cười:

“Dạ… em rất vui.”

Anh đưa tay ra, và cô đặt tay vào, cảm giác bàn tay anh ấm áp, chắc chắn. Họ bắt đầu nhảy giữa sàn tiệc, ánh sáng vàng chiếu lên, âm nhạc du dương vang khắp căn phòng. Mỗi bước nhảy, mỗi cử chỉ đều tinh tế, gần gũi nhưng không quá lộ liễu.

Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Linh cảm nhận được trái tim mình rung động mạnh mẽ. Hàn Trường Vũ – người mà cô vẫn tưởng lạnh lùng, nghiêm nghị – giờ đây lại dịu dàng, ấm áp đến lạ thường. Anh không chỉ là sếp, mà còn là người có thể khiến cô cảm thấy an toàn, được che chở.

Khi điệu nhảy kết thúc, anh dẫn cô ra ban công. Ngoài trời, ánh đèn thành phố lung linh, mưa nhẹ rơi trên kính tạo nên khung cảnh thơ mộng. Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt nhìn thẳng:

“Cô thấy buổi tiệc hôm nay thế nào?”

Ngọc Linh mỉm cười, tim đập rộn ràng:

“Rất tuyệt… và… em rất vui vì được ở bên anh.”

Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm:

“Tôi cũng vậy. Cô… khiến mọi thứ trở nên khác biệt.”

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa nhẹ rơi ngoài trời, họ đứng cạnh nhau, không cần lời nói nhiều. Sự gần gũi, ánh mắt, và cảm giác ấm áp lan tỏa, như một sợi dây vô hình kết nối hai trái tim.

Sau vài phút, họ quay trở lại phòng tiệc. Một đồng nghiệp bất ngờ gọi Ngọc Linh, và cô quay đi giải quyết, nhưng khi quay lại, Hàn Trường Vũ vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo cô. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, giữa không gian đông người, ánh mắt anh chỉ dành riêng cho cô, và điều đó khiến trái tim cô nhói lên.

Cuối buổi tiệc, Hàn Trường Vũ dẫn cô ra xe. Trên đường về, anh giữ khoảng cách lịch sự nhưng vẫn dịu dàng, ánh mắt thỉnh thoảng lướt nhìn cô. Ngọc Linh cảm nhận sự quan tâm của anh không chỉ là lời nói, mà là từng cử chỉ, từng ánh mắt, tạo nên một cảm giác ngọt ngào, an toàn nhưng đầy rung động.

Khi đến trước cửa nhà cô, anh mở cửa, ánh mắt trầm lặng nhưng sâu sắc:

“Về đến nơi rồi. Nhớ nghỉ ngơi. Ngày mai vẫn còn công việc.”

Ngọc Linh đỏ mặt, giọng nhỏ:

“Vâng… em sẽ.”

Anh nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng nhắc:

“Hãy luôn tự tin. Tôi tin vào cô.”

Ngọc Linh bước vào nhà, trái tim rộn ràng. Cô biết rằng, bữa tiệc hôm nay không chỉ là một sự kiện công ty bình thường, mà còn là khoảnh khắc tình cảm âm thầm phát triển, nơi sự ngọt ngào, quan tâm và rung động được bộc lộ qua từng ánh mắt, cử chỉ và lời nói của Hàn Trường Vũ.

Đêm đó, Ngọc Linh nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhớ lại khoảnh khắc trong sàn nhảy, ánh mắt anh trên ban công, và những lời nói dịu dàng nhưng sâu sắc. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa cô và Hàn Trường Vũ không còn chỉ là công việc hay sự quan tâm thông thường, mà là sự đồng hành, tin tưởng, và những rung động ngọt ngào đang ngày một lớn dần.

Cô mỉm cười, trái tim rộn ràng, tự nhủ: “Ngày mai… em sẽ tiếp tục cùng anh bước tiếp, và sẽ không để rung động này vụt qua.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×