Lương Bách tin rằng anh đã giải quyết được vấn đề. Bản danh sách "Quy Tắc Sống Cho Người Hàng Xóm" của anh là một công cụ đơn giản nhưng hiệu quả để thiết lập ranh giới và đảm bảo sự yên tĩnh. Anh đã ghi lại một mục mới trong nhật ký của mình: "Vấn đề An: Đã xử lý."
Anh quay lại với dự án AI của mình. Mọi thứ trở lại đúng trật tự. Anh làm việc hiệu quả đến 22 giờ, giờ đi ngủ của anh. Bách gấp laptop lại, chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc đó, sự hỗn loạn lại lên tiếng.
Một âm thanh nhẹ nhàng, du dương vang lên từ căn hộ đối diện. Nó không phải là tiếng nhạc ồn ào mà anh lo sợ, mà là tiếng đàn ukulele. Tiếng đàn đi cùng một giọng hát trong trẻo, nhẹ nhàng, nhưng lại đầy cảm xúc. An đang hát một bài hát mà Bách chưa từng nghe, về một thành phố ban đêm được tô màu.
Bách cau mày. Quy tắc số 1 ghi rõ: "Không tạo ra tiếng ồn trên 20 decibel sau 22 giờ. Không nghe nhạc ngẫu hứng." Tiếng hát của An chắc chắn không vượt quá 20 decibel, nhưng nó lại hoàn toàn ngẫu hứng. Nó phá vỡ sự yên tĩnh được lên kế hoạch của anh.
Anh cảm thấy khó chịu. Anh định sang phàn nàn, nhưng sự tò mò lại ngăn anh lại. Tiếng hát của cô không hề khó nghe. Nó có một ma lực kỳ lạ. Anh tháo tai nghe chống ồn ra, lắng nghe kỹ hơn. Giọng cô khi thì trong trẻo, khi thì trầm ấm, như đang kể một câu chuyện.
Bách lẳng lặng đến cửa sổ phòng mình, nơi anh có thể nhìn thấy căn hộ của An qua khung kính. Căn hộ của cô không hề tối tăm. Thay vào đó, nó đầy ánh sáng từ một ngọn đèn nhỏ. Anh nhìn thấy cô đang ngồi trên sàn, xung quanh là những lọ sơn, bản vẽ và một bức tranh dang dở. Cô đang tô màu cho một bức tranh lớn, và anh nhận ra, cô đang vẽ một thành phố về đêm. Ánh đèn đường trong tranh không phải màu vàng, mà là màu xanh lam và tím.
Anh từng cho rằng một người như An sẽ sống trong một mớ hỗn độn, nhưng căn phòng cô, dù không ngăn nắp như của anh, lại có một trật tự của riêng nó. Mỗi món đồ đều có vị trí, nhưng đó là vị trí của sự cảm nhận, không phải của logic.
An hát. Cô hát về những cảm xúc mà Bách đã chôn giấu từ rất lâu: sự lãng mạn, sự vô tư, và niềm tin vào vẻ đẹp của thế giới. Anh nhận ra, cô không cố ý làm phiền anh. Cô chỉ đang sống cuộc đời của mình, nơi nghệ thuật và cảm xúc là tất cả.
Bách chợt cảm thấy một nỗi cô đơn lạ lùng. Anh sống trong một căn hộ hoàn hảo, một cuộc đời hoàn hảo, nhưng nó lại thiếu đi sự sống động mà anh đang nhìn thấy qua khung cửa sổ.
Anh đứng đó một lúc lâu, chỉ lắng nghe. Tiếng hát của cô kết thúc. Căn phòng của cô trở lại im lặng. Bách trở về giường, nhưng anh không thể ngủ. Anh nhớ lại lời nói của An: "Mọi khoảnh khắc đều là một tác phẩm nghệ thuật." Anh đã không hiểu câu đó cho đến bây giờ.
Sáng hôm sau, Bách kiểm tra lại nhật ký của mình. Anh đã xóa dòng ghi chú về "tiếng ồn bất thường." Anh không thể lý giải hành động của mình bằng logic, nhưng anh cảm thấy một sự nhẹ nhàng kỳ lạ trong lòng. Anh đã chấp nhận một lỗi hệ thống nhỏ, và điều đó không làm thế giới của anh sụp đổ.
Anh không biết rằng, tiếng hát giữa đêm của cô không chỉ là một tiếng ồn. Nó là một lời mời đến thế giới của cô, nơi có những thứ không thể giải thích bằng công thức, và đó chính là điều đã bắt đầu làm tan chảy trái tim anh.