ánh sáng từ phía tối

Chương 4: Kẻ Cắp Chìa Khóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy ngày sau, Lương Bách nhận thấy mọi thứ đã trở lại trật tự. Hải An đã cố gắng tuân thủ các quy tắc của anh: tiếng động được giảm thiểu, mùi thức ăn cũng không quá nồng. Anh hài lòng, nghĩ rằng sự logic của mình đã chiến thắng cảm xúc. Anh đã lại dành hàng giờ đắm chìm trong việc lập trình.

Vào một buổi chiều mưa, khi Bách chuẩn bị đi ra ngoài để tham dự một cuộc họp quan trọng, anh mở cửa và sững người.

An đang đứng trước cửa nhà mình, trong tình trạng khá thảm hại. Cô mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, mái tóc ướt sũng vì mưa, và đang cố gắng dùng một chiếc kẹp tóc để mở khóa cửa.

"Chào Bách!" An cười ngượng nghịu, tay cô run rẩy. "Xin lỗi vì đã vi phạm quy tắc số 5 (giảm thiểu tương tác không cần thiết), nhưng tôi có một vấn đề không thể giải quyết bằng văn bản."

An thú nhận cô đã đi dạo dưới mưa để tìm cảm hứng, và theo thói quen, cô đã quên chìa khóa trong nhà. Cô đã cố gắng tự giải quyết trong 20 phút (cô còn tính thời gian!), nhưng không thành công.

Bách nhìn cô. Anh thấy sự vô tổ chức này thật phi lý. "Chìa khóa nên được để ở một vị trí cố định để đảm bảo khả năng tiếp cận tối đa," anh phân tích. "Sự bất cẩn này là rủi ro dễ dàng dự đoán."

"Tôi biết, tôi biết," An than thở. "Nhưng bộ não của tôi không hoạt động theo sơ đồ lưu trữ thông tin. Nó ưu tiên màu sắc và hình dạng hơn là vị trí."

Bách thở dài. Anh có một cuộc họp trong 15 phút. Theo logic, anh nên từ chối và để cô tự giải quyết. Nhưng cô đang ướt, và trời đang mưa to. Dữ liệu mới này buộc anh phải cập nhật lại ưu tiên.

"Được rồi," Bách nói, giọng anh đầy miễn cưỡng. "Tôi sẽ giúp cô. Cô có cửa sổ ban công không?"

An sáng mắt lên. "Có! Nhưng tôi không dám leo. Anh cao hơn tôi nhiều. Tôi chắc chắn sẽ té."

Bách nhẩm tính: giúp cô leo cửa sổ mất khoảng 5 phút, so với 15 phút gọi thợ khóa và trễ cuộc họp. Anh quyết định: 5 phút là phương án tối ưu.

An dẫn Bách đến ban công căn hộ cô. Bách tìm một chiếc ghế chắc chắn và hướng dẫn An. Cô leo lên, nhưng lại không thể với tới chốt cửa sổ.

"Tôi không với tới!" An kêu lên. "Tôi cần một cú hích ngẫu hứng!"

Bách không còn cách nào khác. Anh phải trèo lên và giúp cô. Trong khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn bị cuốn vào sự hỗn loạn vật lý của An. Anh bám vào mép tường, dùng sức đẩy chiếc ghế cho cô. Cuối cùng, An đã vào được nhà.

"Thành công!" An reo lên. "Anh thật là người hùng!"

Bách nhảy xuống, phủi bụi trên chiếc quần tây của mình. Anh cau mày khi nhìn thấy căn hộ của cô qua khung cửa sổ. Đó là một sự hỗn loạn ngọt ngào. Tranh vẽ ngổn ngang, sách vở chất đống trên sàn, và một chiếc đèn ngủ được phủ bằng vải lụa màu tím. Mặc dù mọi thứ không đúng vị trí, nhưng căn phòng lại có một cá tính mãnh liệt, hoàn toàn đối lập với căn hộ tối giản, sạch sẽ của anh.

An quay lại, chìa khóa đã nằm trên tay cô. Cô nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bách khi anh nhìn vào căn phòng.

"Căn hộ của tôi là một sự lộn xộn, phải không?" An cười. "Nhưng đó là một sự lộn xộn có cảm hứng."

"Nó... thiếu tính hiệu quả," Bách nhận xét, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp. Anh đã mất 5 phút quý giá.

"Nhưng lại đầy cảm xúc," An đáp lại. "Cảm ơn anh rất nhiều, Bách. Anh đã cứu tôi. Tôi nợ anh một ân huệ."

Bách nhìn đồng hồ. Anh đã trễ 2 phút cho cuộc họp. "Cô không nợ tôi gì cả. Chỉ cần tuân thủ quy tắc và giữ chìa khóa ở nơi cố định." Anh quay người đi, nhưng trong tâm trí anh, một dữ liệu mới đã được ghi nhận: Hải An, dù gây ra rủi ro, nhưng lại có một mục đích rõ ràng, đó là sống trọn vẹn.

An nhìn theo bóng lưng anh. Cô biết anh không thích sự vô tổ chức của cô, nhưng cô cũng thấy anh đã linh hoạt hơn vì cô. Đó là một chiến thắng nhỏ bé. Cô quyết định, đã đến lúc phải trả ơn anh bằng một cách ngẫu hứng và không hề logic.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×