ánh sáng từ phía tối

Chương 6: Món Nợ Món Cà Phê


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố "Kẻ Cắp Chìa Khóa" và nụ cười không thể giải thích của mình, Lương Bách nhận ra anh đang rơi vào một vùng dữ liệu xám—nơi logic và cảm xúc giao thoa. Anh vẫn duy trì công việc, nhưng anh bắt đầu ý thức về tiếng động từ căn hộ đối diện, và vô thức chờ đợi những "rủi ro" đáng yêu tiếp theo từ Hải An.

An cảm thấy cô phải trả ơn Bách một cách xứng đáng. Anh đã mạo hiểm trễ cuộc họp và bám víu mép tường vì cô. Hành động đó, đối với cô, là một sự hy sinh lớn của người đàn ông coi trọng trật tự.

An quyết định cô phải nấu một bữa ăn. Không phải một món bánh quy vụng về, mà là một bữa ăn trọn vẹn, đầy cảm hứng. Cô đặt tên nó là "Món Nợ Của Sự Linh Hoạt".

Đúng 19 giờ, khi Bách vừa kết thúc phiên làm việc, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Lần này, An không hề ngượng ngùng. Cô đứng đó với hai chiếc đĩa lớn, một chiếc bát nhỏ, và một chiếc khăn ăn rực rỡ màu cam.

"Chào Bách! Quy tắc số 5 bị đình chỉ tạm thời," An tuyên bố, mắt cô lấp lánh. "Tôi đã nói tôi nợ anh một ân huệ. Anh đã giúp tôi leo vào nhà, giờ tôi giúp anh leo ra khỏi chế độ ăn uống hoàn hảo của anh."

Bách nhìn vào chiếc đĩa. Món ăn trông hoàn toàn phi logic. Món chính là một hỗn hợp của mì Ý, nhưng được trộn với một loại nước sốt màu hồng cam bất thường, với các nguyên liệu không hề đồng bộ: có cả thịt gà, vài lát bơ, và một nhúm nho khô. Bên cạnh là một món salad với rau xanh, dưa chuột, nhưng lại rắc thêm vụn bánh quy mặn.

"Đây là..." Bách ngần ngừ, cố gắng tìm một thuật ngữ kỹ thuật để mô tả món ăn. "...một sự kết hợp dữ liệu rất ngẫu nhiên."

An cười. "Đúng vậy! Tôi gọi nó là 'Cảm Hứng Vào Giờ Tan Ca'. Tôi nấu theo những gì tôi cảm thấy hôm nay. Rực rỡ và hơi điên rồ. Anh phải ăn đấy. Từ chối sẽ là vi phạm Quy tắc #7: Không được làm họa sĩ buồn." (Quy tắc này cô tự thêm vào).

Bách đã ăn tối theo một lịch trình và thực đơn được tính toán calo nghiêm ngặt trong nhiều năm. Anh chỉ ăn những món ăn đơn giản, sạch sẽ, không có sự pha trộn phức tạp. Món ăn này hoàn toàn đi ngược lại mọi nguyên tắc dinh dưỡng và thẩm mỹ của anh.

Tuy nhiên, có điều gì đó trong sự hào hứng chân thành của An khiến anh không thể từ chối. Anh thở dài, nhận lấy chiếc đĩa và mời cô vào.

"Cô chỉ được ngồi ở khu vực tiếp khách và không được chạm vào bất cứ thứ gì," Bách ra điều kiện.

An vui vẻ gật đầu, ngồi vào ghế sofa. Cô nhìn Bách ăn với ánh mắt chăm chú như một đứa trẻ.

Bách thử một miếng. Món ăn thực sự là một cơn lốc vị giác. Nó quá mặn ở một chỗ, quá ngọt ở chỗ khác, và sự kết hợp của nho khô với mì Ý là một tội ác ẩm thực. Nhưng... nó lại ngon một cách kỳ lạ. Nó không hoàn hảo, nhưng nó có linh hồn.

"Thế nào?" An hỏi, giọng cô hồi hộp.

Bách không thể nói dối bằng lời nói. "Về mặt dinh dưỡng, nó là một rủi ro."

"Về mặt cảm xúc thì sao?" An truy vấn.

Bách đắn đo. Anh nhớ lại hương vị của những món ăn được tính toán chính xác của mình—chúng chỉ là nhiên liệu. Còn món này... nó là một trải nghiệm.

"Về mặt cảm xúc," Bách nói, anh cảm thấy khó khăn khi phát ra từ "cảm xúc," "nó... không nhàm chán."

An bật cười lớn. "Đó là một lời khen tuyệt vời, Bách! 'Không nhàm chán.' Tôi sẽ ghi nhận nó."

Trong suốt bữa ăn, An kể về nguồn cảm hứng của cô, về những màu sắc mà cô muốn dùng trong dự án sắp tới. Bách, lần đầu tiên, không đeo tai nghe, lắng nghe một cách chăm chú. Anh nhận ra, sự lộn xộn của cô không phải là ngẫu nhiên, nó là sự sống động.

Bách đã ăn hết sạch đĩa. Anh không biết rằng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh ăn một bữa ăn không có kế hoạch.

Khi An dọn dẹp, cô cố ý để lại một vết nước sốt màu hồng cam rất nhỏ trên mép đĩa.

"Tặng anh một chút màu sắc cho căn bếp hoàn hảo của anh," An nháy mắt.

An ra về. Bách nhìn vào vết nước sốt đó. Anh nên lau nó đi ngay lập tức. Nhưng thay vào đó, anh lại cười, một nụ cười thật sự. Anh mở tệp "Dữ Liệu Bất Thường" và ghi lại:

15/10, 20:30: Nạp vào cơ thể "Món Nợ Của Sự Linh Hoạt." Tác động: Mọi quy tắc về dinh dưỡng bị vô hiệu hóa. Phản ứng Cảm xúc: Tối đa (Cười). Ghi chú: Sự không hoàn hảo có thể có hiệu quả cao hơn sự hoàn hảo. Cần thêm mục "Ngẫu Hứng" vào lịch trình tối thiểu 1 lần/tuần.

Bách không còn coi An là rủi ro. Anh đã bắt đầu coi cô là một thử nghiệm cần thiết để nâng cấp chính hệ thống cuộc sống của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×