ánh sáng từ phía tối

Chương 7: Bế Tắc Màu Sắc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mối quan hệ hàng xóm của Lương Bách và Hải An đã dần vượt qua những ranh giới ban đầu. Mặc dù Bách vẫn duy trì một sự "kiểm soát" nhất định, nhưng anh đã bắt đầu thấy sự hiện diện của An không còn là một rủi ro nữa, mà là một phần mềm bổ sung đầy bất ngờ cho cuộc sống của anh.

Tuy nhiên, trong thế giới công việc, Bách đang gặp một vấn đề lớn. Anh đã dành nhiều tháng để xây dựng thuật toán cốt lõi cho dự án AI của mình, một hệ thống có khả năng phân tích dữ liệu khổng lồ để tối ưu hóa trải nghiệm người dùng. Về mặt kỹ thuật, nó hoàn hảo. Nhưng về mặt giao diện người dùng (UI), nó là một thất bại.

Bách đã thiết kế UI theo nguyên tắc tối giản: đen, trắng, và các đường thẳng. Anh tin rằng sự đơn giản sẽ mang lại hiệu quả cao nhất. Nhưng các bản thử nghiệm cho thấy người dùng cảm thấy giao diện quá khô khan, lạnh lẽo và thiếu trực quan.

Anh ngồi trước màn hình, nhìn vào bản phác thảo thiết kế. Mọi thứ đều có trật tự, nhưng không có linh hồn. Anh đã cố gắng thêm một chút màu sắc, nhưng tất cả đều trở thành những điểm nhấn vụng về, lạc lõng. Sự bế tắc này khiến anh vô cùng khó chịu. Logic của anh không thể giải quyết một vấn đề đòi hỏi cảm xúc.

Đúng lúc đó, An gõ cửa. Lần này, cô không mang theo bất kỳ chiếc hộp hay món ăn ngẫu hứng nào. Cô chỉ đứng đó, tay cầm một cuốn sổ phác thảo, một nụ cười ấm áp.

"Chào Bách," cô nói, giọng cô đầy sự thấu hiểu. "Tôi thấy anh đã làm việc cả ngày rồi. Trông anh có vẻ đang gặp rắc rối."

Bách gật đầu, ngạc nhiên vì cô có thể nhận ra chỉ qua vẻ mặt anh. "Tôi có. Dự án của tôi không thể vượt qua vòng thử nghiệm UI. Nó quá... cứng nhắc."

"Tôi có thể xem không?" An hỏi.

Bách do dự. Anh chưa bao giờ cho bất kỳ ai xem bản thiết kế thô của mình, đặc biệt là một người sống bằng cảm xúc. Nhưng sự bế tắc đã chiến thắng sự đề phòng. Anh mời cô vào.

An ngồi bên cạnh anh, nhìn vào màn hình. Cô không phán xét, không đưa ra lời khuyên vội vàng. Cô chỉ im lặng quan sát. Bách giải thích về các thuật toán, các chức năng phức tạp. An lắng nghe, đôi mắt cô lấp lánh như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng.

"Về mặt logic, nó là một tuyệt tác," An nói sau một hồi im lặng. "Nhưng về mặt cảm xúc... nó là một ngôi nhà hoàn hảo, nhưng thiếu đi những món đồ nội thất ấm cúng."

An mở cuốn sổ phác thảo của mình. Cô bắt đầu vẽ nguệch ngoạc những hình khối và đường cong. Cô nói về cảm xúc của màu sắc: màu xanh lam mang lại sự tin cậy, màu cam mang lại sự ấm áp. Cô nói về hình khối: các đường cong tạo cảm giác thân thiện, trong khi các đường thẳng tạo cảm giác chuyên nghiệp.

"Giao diện của anh giống như một bản vẽ kỹ thuật hoàn hảo," An nói. "Nhưng người dùng không muốn sống trong một bản vẽ kỹ thuật. Họ muốn một không gian để thở, để cảm nhận."

An đưa cho anh xem một bản phác thảo nhanh. Đó là giao diện của anh, nhưng được thêm vào những điểm nhấn màu sắc, những đường cong mềm mại và một vài chi tiết nhỏ không có chức năng nào cả, nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Bách nhìn vào bản phác thảo. Anh thấy sự đối lập hoàn toàn với triết lý của anh, nhưng lại có một sự hài hòa kỳ lạ. Anh đã học được rằng, không phải mọi thứ đều có một chức năng. Có những thứ chỉ tồn tại để mang lại cảm giác dễ chịu.

"Tôi không biết liệu tôi có thể làm được không," Bách nói. "Tôi không quen với những thứ này."

"Anh không cần phải hoàn hảo ngay từ đầu," An cười. "Anh chỉ cần thử thôi. Đôi khi, sai sót chính là khởi đầu của sự sáng tạo. Giống như việc tôi làm đổ sơn lên áo anh vậy."

Bách nhìn cô. Anh nhận ra rằng, cô không chỉ giúp anh với dự án, mà còn giúp anh vượt qua nỗi sợ hãi thất bại đã ám ảnh anh suốt nhiều năm. Thất bại không phải là kết thúc, mà là một dữ liệu mới để học hỏi.

Anh lấy điện thoại ra, chụp ảnh lại bản phác thảo của cô.

"Cảm ơn cô, An," Bách nói, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh. "Tôi nợ cô một lần nữa."

An chỉ mỉm cười và đáp lại, "Đừng nợ tôi. Chỉ cần để cảm xúc dẫn đường. Tôi tin vào anh."

An ra về. Bách ngồi lại trước màn hình. Anh bắt đầu thêm những đường cong vào bản thiết kế của mình. Các đường thẳng hoàn hảo bắt đầu nhường chỗ cho những đường nét mềm mại. Giao diện trở nên sinh động. Anh nhận ra, sự lộn xộn của An không phải là để phá hủy thế giới của anh, mà là để tô màu cho nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×