ánh sáng từ phía tối

Chương 8: Vết Thương Từ Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự hợp tác bất ngờ trong dự án AI đã kéo Lương Bách và Hải An xích lại gần nhau hơn. Bách đã thêm một mục "Phản hồi Cảm xúc từ H.A." vào quy trình thiết kế của mình. Anh đang học cách tin tưởng vào những điều phi logic mà An mang lại.

Vào một buổi tối, An mang đến một chiếc bánh dứa tự làm để cảm ơn Bách. Cô thấy Bách đang ngồi trong bóng tối, chỉ có ánh sáng xanh nhạt từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt anh. Khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi và căng thẳng.

"Anh ổn không, Bách?" An hỏi, giọng cô dịu dàng. "Anh trông như vừa chiến đấu với cả một đạo quân lỗi hệ thống vậy."

Bách thở dài. Anh mời An vào, và lần này, anh không bận tâm đến việc cô ngồi lên sàn nhà cạnh bàn làm việc của anh.

"Anh đã đạt được bước đột phá trong thiết kế UI nhờ em," Bách nói. "Nhưng thuật toán cốt lõi... Anh sợ hãi. Anh đã đi theo một con đường quá mới, và anh sợ nó sẽ sụp đổ. Lần trước..."

Bách ngừng lại. Anh hiếm khi nhắc đến quá khứ của mình, nhưng sự tin tưởng mà An đã xây dựng đã khiến bức tường phòng thủ của anh lung lay.

An không thúc giục, cô chỉ im lặng gặm chiếc bánh dứa. Cô hiểu rằng sự im lặng đôi khi là chất xúc tác tốt nhất.

"Bốn năm trước," Bách bắt đầu, giọng anh trầm hẳn. "Anh đã là một lập trình viên trẻ đầy tham vọng. Anh đã thiết kế một hệ thống tự động hóa cho một công ty lớn. Nó hoàn hảo về mặt logic, 99.99% không có lỗi."

Anh ngừng lại, nhắm mắt lại. "Nhưng anh đã quá kiêu ngạo. Anh tin vào sự hoàn hảo của mình. Anh bỏ qua một yếu tố: yếu tố con người."

Bách kể rằng, hệ thống của anh đòi hỏi mọi quy trình phải được tuân thủ nghiêm ngặt, không chấp nhận bất kỳ sự ngẫu hứng hay sai lệch nào. Nhưng một nhân viên đã cố gắng phá vỡ quy trình để giải quyết một tình huống khẩn cấp, một "lỗi" mà hệ thống của Bách không dự đoán được.

"Hệ thống đã xem hành động đó là mối đe dọa, và đã tự động khóa toàn bộ mạng lưới," Bách kể, bàn tay anh siết chặt. "Hậu quả là thảm họa. Thiệt hại lên đến hàng triệu đô la. Và anh bị đổ lỗi vì đã thiết kế một hệ thống quá cứng nhắc, không có khả năng linh hoạt."

Đó là lý do tại sao Bách ám ảnh với sự hoàn hảo và kiểm soát đến vậy. Thất bại đó không chỉ tước đi sự nghiệp và tiền bạc của anh, mà còn tước đi niềm tin vào sự tử tế của sự ngẫu hứng. Anh tin rằng, mọi thứ không nằm trong kế hoạch đều dẫn đến rủi ro thảm khốc.

"Anh đã thấy sự ngẫu hứng của con người là một lỗ hổng bảo mật," Bách kết luận, giọng anh đầy cay đắng.

An đặt chiếc bánh dứa xuống. Cô hiểu được nỗi đau của anh. Đó không chỉ là nỗi đau của một lập trình viên thất bại, mà là nỗi đau của một người bị phản bội bởi chính niềm tin của mình.

"Em hiểu nỗi sợ của anh, Bách," An nói. "Nhưng anh có biết, trong nghệ thuật, điểm không hoàn hảo lại chính là điều khiến tác phẩm đó trở nên độc đáo không?"

An nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh đã tin rằng 99.99% là hoàn hảo. Nhưng anh quên mất rằng 0.01% cảm xúc đó chính là thứ khiến con người chúng ta không phải là robot. Người nhân viên kia không cố ý phá hoại, họ chỉ cố gắng sống sót trong tình huống bất ngờ."

Cô đặt tay nhẹ lên tay anh. "Anh đã thiết kế một hệ thống để loại bỏ rủi ro, nhưng anh lại loại bỏ cả khả năng tồn tại của mình. Anh đã khóa cảm xúc của mình lại trong nhiều năm, giống như hệ thống đó tự động khóa lại vậy."

Bách im lặng. An đã nói trúng tim đen anh. Anh đã xây dựng một bức tường hoàn hảo xung quanh mình để không bao giờ bị tổn thương nữa.

An không phán xét, không thương hại. Cô chỉ đơn giản là đưa ra một góc nhìn khác về dữ liệu của anh. Cô cho anh thấy, thất bại không phải do sự ngẫu hứng, mà do sự cứng nhắc của anh.

Bách cảm thấy nhẹ nhõm đến bất ngờ. Lần đầu tiên, anh đã chia sẻ nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, và An đã lắng nghe, không phải với logic, mà với lòng trắc ẩn.

"Cảm ơn em, An," Bách nói. Lời cảm ơn này không phải vì cô đã giúp anh mở khóa cửa hay tô màu cho giao diện, mà vì cô đã bắt đầu mở khóa trái tim anh.

Anh nhận ra, cô không phải là rủi ro. Cô là sự cứu rỗi mà anh không hề biết mình cần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×