Công viên dần trở nên vắng vẻ khi màn đêm buông xuống, những đèn đường lập lòe chiếu ánh sáng mờ ảo trên mặt đất. An và Minh vẫn im lặng bước đi, những bước chân như đồng điệu nhưng lại có sự xa cách vô hình. Dù họ đang đi cùng nhau, nhưng giữa họ là một khoảng cách sâu thẳm mà không ai dám chạm vào.
Minh không nói thêm gì sau câu nói lúc nãy, chỉ lặng lẽ dẫn An đi về phía cổng công viên, nơi chiếc xe của anh đang đậu. An không biết có phải do sự im lặng kéo dài hay không mà cô cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong Minh, một sự thay đổi khó tả nhưng rõ ràng. Anh như đang giấu giếm một điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
“Minh, nếu có điều gì cần nói, cậu cứ nói đi,” An không thể im lặng mãi được. Cô đã từng là bạn thân của Minh, từng chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn, vậy mà giờ đây lại phải đứng trước anh với cảm giác xa lạ đến thế. “Mình không muốn có bất kỳ sự e ngại nào giữa chúng ta.”
Minh dừng bước, quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh chứa đầy sự giằng xé. “An… cậu có tin vào sự tha thứ không?” Anh hỏi, giọng anh khàn đi, như thể những từ này đã đè nén trong lòng anh quá lâu.
An ngẩn người. “Cậu đang nói gì vậy, Minh? Tha thứ cho cái gì?”
Minh cúi đầu, như thể không đủ can đảm nhìn thẳng vào cô. “Mình đã sai. Rất sai. Và mình không nghĩ có thể sửa chữa được điều đó, nhưng mình vẫn muốn cậu biết, rằng mọi thứ mình làm là vì cậu.”
An không thể hiểu nổi. “Mình không hiểu. Cậu nói vậy là sao?”
Minh bước lại gần cô hơn, đôi mắt anh giờ đây đầy sự khẩn cầu. “Mình biết, những năm qua, cậu không hiểu tại sao mình lại đột nhiên rời xa, tại sao không giữ liên lạc. Mình đã có lý do, nhưng đó là một lý do mà cậu không thể hiểu được. Mình… mình đã bị ép buộc phải xa cậu, vì một bí mật lớn mà mình không thể tiết lộ. Nhưng giờ, mọi thứ đã thay đổi. Mình không thể sống mãi trong sự lừa dối đó.”
Câu nói của Minh như một cú sốc mạnh mẽ đối với An. Cô lùi lại một bước, không biết phải phản ứng thế nào. “Cậu… bị ép buộc sao? Và cái bí mật đó là gì?”
Minh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh như chất chứa cả nỗi đau lẫn sự mệt mỏi. “Mình không thể nói ngay bây giờ, An. Nhưng mình sẽ giải thích cho cậu khi thời điểm thích hợp đến. Cậu phải tin mình, An. Mình không làm tổn thương cậu vì muốn thế. Mình luôn nghĩ về cậu, luôn lo lắng cho cậu.”
An đứng đó, tim cô thắt lại. Cô không biết có nên tin vào những lời Minh nói hay không. Tại sao anh lại phải giấu cô một bí mật lớn như vậy? Và vì sao anh lại nói rằng anh bị ép buộc phải rời xa cô?
“Minh, nếu cậu không thể nói cho mình biết ngay bây giờ, thì mình không thể tiếp tục như vậy,” An nói, giọng cô run rẩy. “Mình không thể sống trong sự bất an này. Nếu cậu thật sự muốn ở bên mình, thì phải cho mình biết sự thật.”
Minh im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh thở dài, như thể đã hết cách để kéo dài sự im lặng này. “Mình hứa sẽ nói cho cậu biết tất cả. Nhưng không phải bây giờ, An. Chờ thêm một chút nữa thôi. Mình không muốn cậu phải chịu đựng thêm.”
An nhìn anh, rồi nhìn về phía con đường mờ mịt phía xa. Cô không biết có thể đợi thêm được nữa hay không. Cảm giác bối rối và mơ hồ làm cô mệt mỏi. Nhưng một phần trong cô, phần cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Minh, lại không thể rời bỏ anh.
“Vậy thì mình sẽ đợi. Nhưng Minh, cậu phải hứa với mình, đừng để mọi chuyện trở nên quá muộn.” An nhìn anh, đôi mắt đầy hy vọng.
Minh gật đầu, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt anh không thể che giấu được. Anh biết rằng, càng kéo dài thời gian, càng có thể mất đi tất cả. Nhưng anh cũng biết, để đối diện với sự thật, anh cần thêm một chút thời gian. Và trong lúc này, anh chỉ có thể cầu mong rằng An sẽ vẫn đợi anh.