Những ngày sau cuộc trò chuyện đầy căng thẳng trong công viên, mọi thứ dường như không thay đổi. Minh tiếp tục lẩn tránh việc đề cập đến bí mật mà anh đã hứa sẽ chia sẻ, và An cũng không thể làm gì ngoài việc chờ đợi, hy vọng một ngày nào đó Minh sẽ mở lòng. Cô cố gắng quay lại với nhịp sống bình thường, nhưng lòng cô cứ bồn chồn, không yên. Mỗi lần điện thoại reo lên, mỗi lần nhìn thấy một tin nhắn từ Minh, trái tim cô lại loạn nhịp, như thể trong lòng cô vẫn không thể thoát ra khỏi mớ hỗn độn cảm xúc mà anh mang lại.
Ngày hôm đó, khi An đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, đột nhiên có một người bước vào khiến cô phải giật mình. Là Minh. Anh không đi thẳng vào bàn mà đứng lặng lẽ ở cửa, như đang tìm kiếm cô trong đám đông. An nhìn thấy anh, nhưng không thể rời mắt, không thể gọi anh lại. Có một sự im lặng lạ lùng bao quanh họ.
Minh bước tới, nhưng thay vì ngồi xuống như lần trước, anh chỉ đứng, ánh mắt nhìn cô như một lời xin lỗi không thành lời.
“An,” anh bắt đầu, giọng trầm thấp. “Mình cần nói chuyện với cậu.”
An ngẩng lên nhìn anh, ngập ngừng một chút trước khi lên tiếng. “Về chuyện gì?”
Minh hít một hơi dài, rồi nhìn quanh quán một vòng, như thể đang tìm kiếm một nơi yên tĩnh hơn để bắt đầu. Cuối cùng, anh kéo ghế ngồi xuống, đối diện với cô.
“Chuyện đó…” Anh ngập ngừng, như thể những từ này là khó khăn lắm mới có thể thốt ra. “Mình không thể giấu cậu nữa. Cái bí mật mà mình đang giữ… không phải là điều mà mình muốn. Nhưng mình không còn lựa chọn.”
An cảm thấy tim mình thắt lại. Những lời này của Minh đã khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. “Minh, cậu không cần phải làm thế này. Nếu cậu cảm thấy không thể chia sẻ, mình không ép đâu. Nhưng đừng để mình phải tự suy đoán mọi thứ. Cậu không biết là mình đã phải chịu đựng thế nào khi không biết cậu đang làm gì, ở đâu, và tại sao lại rời xa mình như vậy.”
Minh im lặng nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự đấu tranh nội tâm. “Mình đã rời xa cậu vì một lý do mà không ai có thể hiểu được. Và đến bây giờ, mình vẫn phải sống với nó. Cái bí mật đó liên quan đến gia đình mình, và cả những nguy hiểm mà mình không thể để cậu dính vào.”
An cảm thấy một cơn bão trong lòng. Những lời Minh vừa nói như thể làm vỡ tan mọi thứ cô từng tin tưởng. Cô nhìn Minh, ánh mắt có sự đau khổ lẫn thất vọng.
“Minh, cậu đang nói gì vậy? Cậu nói về gia đình, về nguy hiểm, nhưng có phải là cậu đang tự tạo ra một bức tường ngăn cách chúng ta không? Tại sao không thể chia sẻ, dù chỉ một chút?”
Minh mím môi, mắt anh như bị che phủ bởi một sự nặng nề mà không thể thốt ra. “Mình không thể nói với cậu ngay bây giờ, An. Nhưng mình hứa, nếu mọi chuyện ổn, mình sẽ giải thích cho cậu. Nhưng lúc này, chỉ mình mới có thể giải quyết được.”
An không muốn nghe thêm nữa. Cô đứng dậy, hơi run rẩy. “Minh, nếu cậu thực sự coi mình là bạn, là người quan trọng trong đời, thì đừng để mọi thứ chìm vào bóng tối mãi thế này. Mình không thể sống mãi với sự chờ đợi này, không thể tiếp tục bị lôi kéo vào những bí mật mà mình không biết.”
Minh đứng lên theo, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn cô rời đi. “An, đợi mình… Một ngày nào đó, mình sẽ nói hết tất cả.”
An không quay lại nhìn, bước ra khỏi quán, để lại Minh đứng đó với ánh mắt đầy lo âu. Cô cảm thấy mệt mỏi, trái tim như đang rỉ máu, nhưng cũng không thể làm gì ngoài việc tiếp tục bước đi.
Đêm hôm đó, khi An nằm trong giường, cô không thể ngừng nghĩ về những gì Minh đã nói. Có gì đó không ổn. Cô không thể sống trong bóng tối mãi được. Nhưng Minh lại không thể bước ra khỏi cái bóng quá khứ của mình. Liệu họ có thực sự có thể vượt qua được mọi thứ không? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ xa vời?