anh sẽ đưa em về nhà

Chương 5: Những Dấu Hiệu Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, An không thể ngừng suy nghĩ về cuộc gặp với Minh. Những lời anh nói vẫn văng vẳng trong đầu cô, như những mảnh vỡ của một câu chuyện chưa hoàn thành. Cô không thể hiểu nổi tại sao Minh lại giấu giếm cô những bí mật quan trọng đến vậy. Những lo lắng không tên cứ xâm chiếm lấy tâm trí cô, khiến cô không thể tập trung vào công việc. Mọi thứ xung quanh đều mờ mịt và trống rỗng, chỉ còn lại Minh và sự bí ẩn bao quanh anh.

An quyết định sẽ không đợi nữa. Cô không thể tiếp tục sống trong mối quan hệ mơ hồ này. Nếu Minh không thể nói rõ ràng, cô sẽ không thể ở mãi trong bóng tối. Nhưng dường như số phận lại không cho cô cơ hội dứt khoát. Vào buổi chiều hôm ấy, khi An đang về nhà, chiếc điện thoại của cô bỗng dưng rung lên. Cô nhìn vào màn hình và thấy là Minh gọi.

An không biết mình nên trả lời hay không. Nhưng cuối cùng, cô quyết định nhấc máy.

“An,” Minh nói, giọng anh có vẻ khẩn trương. “Mình cần gặp cậu. Lần này, mình sẽ nói hết mọi chuyện.”

Câu nói của Minh như xé toạc bức tường mà cô đã cố gắng xây dựng suốt thời gian qua. Cô cảm thấy có gì đó trong lòng mình như vừa được gỡ bỏ, nhưng cũng đầy lo lắng.

“Được rồi, mình sẽ gặp cậu,” An trả lời, rồi cúp máy.

Họ hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ, nơi mà Minh đã chọn để có thể trò chuyện mà không bị ai làm phiền. Khi An bước vào, Minh đã ngồi sẵn ở một góc khuất, đôi mắt anh nhìn về phía cửa như đang đợi cô. Anh có vẻ mệt mỏi, gương mặt không còn giữ được vẻ tươi cười như những lần trước. Đã lâu rồi, An không thấy Minh trông chán nản như vậy. Cô khẽ bước lại gần, ngồi xuống đối diện anh.

“Cậu có thể nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra không?” An lên tiếng, không thể kiềm chế được sự lo lắng trong lòng.

Minh nhìn cô một hồi, như thể muốn chắc chắn rằng cô thật sự sẵn sàng nghe tất cả. Rồi anh bắt đầu kể.

“An, cậu không thể biết hết mọi thứ ngay bây giờ. Nhưng mình có một lý do để giữ bí mật này. Gia đình mình... không phải là như cậu nghĩ. Họ đã ép mình phải làm những việc mà mình không thể từ chối. Và sự thật là, mình đã không thể đứng vững được. Những điều mà mình phải làm không chỉ ảnh hưởng đến mình mà còn đến những người xung quanh.”

An chăm chú lắng nghe, không dám cắt ngang. Cô nhận thấy rằng Minh thực sự đang chịu đựng rất nhiều, và có vẻ như anh không hề dễ dàng gì khi phải giữ kín những chuyện này.

“Cậu nói rằng gia đình ép buộc cậu, nhưng cậu không thể nói rõ về chuyện đó à?” An hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy nghi vấn.

Minh gật đầu, đôi mắt anh u buồn. “Mình không thể. Nếu mình nói ra, sẽ có người bị tổn thương. Và có thể là mình cũng sẽ mất đi tất cả. Nhưng mình sẽ không để cậu phải chịu đựng thêm nữa. Mình không muốn sống trong sự giả dối. Mình muốn cậu biết rằng mọi quyết định của mình đều xuất phát từ một lý do rất lớn, và mình chưa bao giờ muốn làm tổn thương cậu.”

An im lặng, cảm giác một phần trong cô muốn tin Minh, nhưng phần còn lại lại quá đau đớn vì sự mập mờ này. Cô không thể hiểu hết được lý do của anh, nhưng một điều chắc chắn là, Minh đang phải đối mặt với một cuộc chiến mà chỉ anh mới biết.

“Vậy cậu sẽ làm gì?” An hỏi, lòng cô tràn đầy sự lo lắng.

Minh cúi đầu, ánh mắt anh đầy sự quyết tâm. “Mình không thể tiếp tục sống như thế này. Mình sẽ làm mọi thứ để thay đổi tình hình. Cậu không cần phải lo lắng. Mình sẽ không để cậu bị cuốn vào những rắc rối này. Mình đã quyết định, mình sẽ giải quyết mọi chuyện. Và khi mọi thứ ổn thỏa, mình sẽ đưa cậu về nhà, như lời hứa.”

An nhìn Minh, lòng cô không ngừng trào dâng những cảm xúc hỗn loạn. Cô không biết mình có thể tiếp tục tin tưởng vào lời hứa này hay không, nhưng lúc này, dường như không có lựa chọn nào khác.

“Cậu hứa đấy nhé, Minh. Đừng để mọi chuyện trở nên quá muộn,” An nói, giọng cô khản đặc, như thể cô đang đặt tất cả hy vọng vào một lời hứa không rõ ràng.

Minh gật đầu, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Mình hứa.”

Nhưng trong lòng An, sự lo lắng vẫn chưa hề nguôi ngoai. Những gì Minh đang đối mặt có vẻ nghiêm trọng hơn cô tưởng. Liệu anh có thật sự có thể vượt qua tất cả không, hay tất cả chỉ là lời hứa suông mà thôi?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.