Ngày hôm sau, cuộc sống của An lại trở lại với nhịp bình thường, nhưng tâm trí cô vẫn không thể rời xa cuộc trò chuyện với Minh. Lời hứa của anh, rằng mọi chuyện sẽ ổn và anh sẽ giải quyết được tất cả, vẫn như một con dao hai lưỡi, vừa mang lại cho cô hy vọng, vừa khiến lòng cô nặng trĩu. Minh đã hứa rằng sẽ không để cô dính vào những rắc rối của anh, nhưng trong sâu thẳm, An không thể nào hoàn toàn tin tưởng vào những lời hứa ấy.
Cô quyết định không chờ đợi thêm nữa, nhưng đồng thời, cô cũng không thể từ bỏ Minh. Trái tim cô luôn mách bảo rằng, dù có thế nào, cô vẫn muốn đứng bên cạnh anh. Nhưng cô cũng biết, sự chờ đợi không phải lúc nào cũng đem lại kết quả tốt đẹp. Sự bất an cứ dâng lên mỗi ngày, như một đám mây xám che lấp bầu trời tâm trí của cô.
Ngày hôm đó, khi An đang ngồi trong văn phòng làm việc, cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Minh. Anh không bao giờ gọi cô vào giờ này, và không khí trong cuộc gọi khiến cô có một linh cảm không tốt.
“An, mình cần gặp cậu,” Minh nói, giọng anh căng thẳng. “Lần này, mọi chuyện không thể tiếp tục như vậy nữa. Cậu có thể đến gặp mình ngay bây giờ không?”
An cảm thấy trái tim mình đập mạnh. “Cậu sao vậy, Minh? Có chuyện gì sao?”
“Chỉ đến đi, đừng hỏi nữa,” Minh nói, giọng anh đầy sự bối rối. “Mình cần cậu giúp.”
An không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy và rời khỏi văn phòng. Cô không biết Minh đang gặp phải chuyện gì, nhưng cảm giác trong lòng cô lúc này là sự lo lắng, như thể mọi thứ đang dần mất kiểm soát.
Khi An đến nơi, Minh đang đứng đợi ngoài một ngôi nhà cũ, nằm ở một khu vực vắng vẻ mà cô chưa từng đến. Anh nhìn cô đến gần, đôi mắt anh tối lại như thể đang giấu giếm điều gì đó.
“Minh… có chuyện gì vậy?” An lo lắng hỏi, nhìn vào gương mặt anh mà không giấu nổi sự bất an.
Minh im lặng một lúc, rồi anh dẫn cô vào trong nhà. Bên trong chỉ có những bóng đèn mờ ảo và không khí tĩnh lặng đến lạ kỳ. An cảm thấy có gì đó không ổn.
“Minh, cậu phải nói rõ đi,” An yêu cầu, giọng cô có chút run rẩy. “Cậu không thể cứ giấu giếm mãi như vậy. Nếu có gì nguy hiểm, mình không muốn dính vào đâu.”
Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng anh cũng mở lời, nhưng giọng anh không còn chắc chắn như trước.
“An, gia đình mình đang gặp rắc rối rất lớn. Mình đã cố gắng giữ mọi chuyện bí mật, nhưng bây giờ mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát,” Minh nói, ánh mắt anh đầy sự lo lắng. “Có những người đang tìm mình, và họ không phải là người mà cậu có thể đối phó được.”
An cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng. “Những người đó là ai? Tại sao lại tìm cậu?”
Minh nhìn xuống đất, rồi thở dài. “Đó là một nhóm người liên quan đến công việc của cha mình. Họ đã ép buộc mình làm những việc mà mình không muốn, và bây giờ, họ không còn muốn để mình yên nữa. Cậu không thể hiểu được… nếu mình không giải quyết sớm, mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa.”
An không thể tin vào những gì Minh đang nói. Cô nhìn anh, cố gắng tìm ra sự thật trong đôi mắt anh, nhưng dường như những lời này không hề dễ dàng gì đối với anh.
“Minh… cậu đang nói gì vậy? Tại sao không thể nói với mình từ đầu?” An hỏi, giọng cô nghẹn lại, nhưng sự kiên quyết trong lòng không giảm đi chút nào.
Minh thở dài, như thể không còn gì để che giấu nữa. “Cậu không thể hiểu đâu, An. Nhưng mình sẽ giải quyết tất cả. Cậu không phải lo lắng. Mình chỉ cần thêm thời gian. Một chút thời gian nữa thôi.”
An đứng lặng, nhìn vào Minh, rồi nhìn xung quanh ngôi nhà vắng vẻ này. Mọi thứ trong cô như đang sụp đổ. Cô không biết mình có thể tin vào những lời của Minh hay không, nhưng cô biết, dù có thế nào, cô vẫn không thể bỏ rơi anh lúc này.
“Minh, nếu cậu cần gì, mình sẽ giúp,” An nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Cậu đừng làm mình lo lắng thêm nữa.”
Minh quay lại nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự cảm kích, nhưng cũng không thiếu sự lo lắng. “Cảm ơn cậu, An. Mình biết, cậu là người duy nhất mình có thể tin tưởng lúc này.”
An nhìn Minh, lòng cô tràn đầy mâu thuẫn. Cô không biết liệu đây có phải là sự khởi đầu của một cuộc hành trình gian nan mà cô sẽ không thể quay lại, hay không. Nhưng một điều chắc chắn là, cô sẽ không bỏ rơi Minh, dù thế nào đi nữa.