anh sẽ đưa em về nhà

Chương 7: Chạy Trốn Từ Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, An không thể ngủ được. Những lời của Minh cứ quay cuồng trong đầu cô, như những mảnh ghép không hoàn chỉnh mà cô không thể tìm ra được điểm kết nối. Mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp và nguy hiểm hơn, và cô không biết liệu mình có đủ sức mạnh để đối mặt với tất cả hay không.

Sau khi rời ngôi nhà của Minh, An cảm thấy như bị đẩy vào một thế giới hoàn toàn mới mà cô không thể hiểu hết được. Minh đã thừa nhận rằng gia đình anh có những mối quan hệ rất phức tạp, và những người mà anh đang chạy trốn không phải là những kẻ đơn giản. Cảm giác sợ hãi từ những lời anh nói khiến cô không thể bình tâm nổi. Cô không chỉ lo cho Minh mà còn lo cho bản thân, vì giờ đây, cô đã bị cuốn vào câu chuyện mà cô không thể thoát ra.

Cô cố gắng làm việc bình thường, nhưng lòng cô không yên. Đến trưa, khi đang ngồi ăn trưa tại một quán ăn nhỏ, An lại nhận được một tin nhắn từ Minh. Cô chần chừ một chút trước khi mở nó ra.

"An, có thể có người đang theo dõi cậu. Cẩn thận."

Tim cô đập thình thịch. Không biết Minh đang cảnh báo cô về điều gì, nhưng cô cảm nhận được sự nghiêm trọng trong từng từ ngữ. Đúng lúc đó, một chiếc xe đỗ bên ngoài quán, và An nhận thấy một người đàn ông lạ mặt bước xuống. Anh ta nhìn xung quanh một cách vội vã, như đang tìm kiếm ai đó. An cảm thấy một làn sóng lo lắng dâng lên trong lòng, cô vội vã đứng dậy và bước ra ngoài quán.

Cô không biết người đó đang tìm mình hay không, nhưng cô không muốn mạo hiểm. Cô bước nhanh về phía chiếc xe của mình, định lái đi càng xa càng tốt. Khi vừa chạm tay vào chìa khóa, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau:

“Cô An, phải không?”

An quay lại, tim cô như ngừng đập khi nhìn thấy một người đàn ông khác đang bước về phía cô. Anh ta mặc một bộ đồ đen, vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt đầy uy hiếp.

“Cậu là ai?” An cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không giấu nổi sự hoang mang trong giọng nói.

“Không cần phải lo lắng. Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi,” người đàn ông đáp, nhưng giọng anh ta không hề mang đến sự an tâm. “Chúng tôi cần cô làm một vài việc cho chúng tôi.”

Cảm giác như một cơn ác mộng đang ập đến. An đứng đó, không biết phải làm gì, chỉ biết rằng nếu cô đi theo anh ta, cô sẽ không bao giờ có thể quay lại cuộc sống bình thường nữa.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi khác lao đến và dừng lại trước mặt cô. Minh bước ra, trông anh căng thẳng và vội vã. Anh nhìn người đàn ông lạ, rồi nhanh chóng quay sang nhìn An.

“Lên xe!” Minh hét lên, đôi mắt anh lộ rõ sự lo lắng.

An không kịp suy nghĩ, vội vàng lao vào trong xe, và chiếc xe lập tức phóng đi. Cô ngồi co ro trong ghế, cảm giác sợ hãi không thể tả xiết. Minh lái xe với tốc độ chóng mặt, như thể muốn bỏ lại mọi thứ đằng sau. Anh không nói gì, chỉ im lặng lái xe, nhưng trong đôi mắt anh, An thấy được sự quyết tâm, sự sợ hãi, và cả sự buồn bã.

Khi chiếc xe cuối cùng dừng lại ở một khu vực hoang vắng, Minh quay sang nhìn An, vẻ mặt anh giờ đây không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như trước. Anh thở hổn hển, như thể đã chịu đựng quá nhiều.

“An, mình xin lỗi,” Minh nói, giọng anh trầm xuống. “Mình đã không muốn cậu bị cuốn vào tất cả những chuyện này. Nhưng bây giờ thì không còn đường lui nữa rồi. Họ đang tìm chúng ta, và mình không thể để cậu gặp nguy hiểm.”

An cảm thấy nghẹn ngào. Cô không biết phải nói gì, nhưng cô biết, dù có thế nào, cô cũng không thể bỏ rơi Minh. Cô đã đứng bên anh quá lâu để có thể quay lưng lại vào lúc này. “Minh, cậu không thể nói rõ hơn cho mình biết được sao? Tại sao mọi chuyện lại phức tạp như vậy?”

Minh im lặng, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang đắn đo điều gì đó. Cuối cùng, anh thở dài và lên tiếng.

“Vì họ không chỉ đang tìm mình. Họ đang tìm cậu. Và vì cậu đã dính vào chuyện này, mình không thể để cậu tiếp tục sống như trước. Nếu mình không giải quyết xong mọi thứ, tất cả sẽ không thể kết thúc tốt đẹp. Họ không chỉ đe dọa mình mà còn đe dọa cả những người mình yêu thương.”

An nghe mà không thể thốt ra lời nào. Cô cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Minh, và cũng cảm nhận được sự bất lực trong ánh mắt anh. Có lẽ đây là lần đầu tiên Minh thực sự mở lòng, thực sự cho cô thấy cái bóng đen của quá khứ mà anh đang chạy trốn. Nhưng cô không thể rời bỏ anh. Cô không thể để anh đối diện với tất cả một mình.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ?” An hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Minh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Bây giờ, chúng ta cần phải ẩn náu. Chỉ cần tạm thời thôi. Mọi chuyện sẽ ổn.”

Nhưng trong lòng An, cô không thể không cảm thấy sự sợ hãi. Cô không biết mọi thứ sẽ kết thúc như thế nào, nhưng cô đã chọn đứng bên Minh. Dù con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, cô sẽ không quay lưng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.