An không thể tin được rằng cuộc sống của mình lại thay đổi nhanh đến như vậy. Cô đã từng có một cuộc sống bình yên, đơn giản, không có gì đặc biệt ngoài công việc, bạn bè và những giờ phút thư giãn. Nhưng giờ đây, cô đã bị cuốn vào một cuộc sống đầy nguy hiểm, với những bí mật và sự truy đuổi mà cô không thể thoát ra được.
Sau khi Minh đưa cô đến một nơi an toàn, một căn hộ nhỏ, vắng vẻ và tạm bợ, mọi thứ như chìm vào bóng tối. Cô không còn tự do như trước, không còn những buổi sáng bình yên, không còn những cuộc hẹn bạn bè. Mọi thứ đều bị cắt đứt, chỉ còn lại sự chờ đợi mơ hồ và sự lo sợ về những điều chưa biết.
Minh không thể ở lại lâu. Mỗi lần anh rời đi, lại là một lần cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng hơn bao giờ hết. Dù anh có hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những ngày dài trôi qua, An chỉ có thể ngồi trong căn hộ lạnh lẽo, đôi khi nghe tiếng động ngoài cửa, đôi khi chỉ là những suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu.
Một buổi tối, khi đang ngồi nhìn qua cửa sổ, An nhận thấy bóng dáng một người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường ngoài kia. Cô nhíu mày, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Cô đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nhưng khi nhìn ra ngoài, người đó đã biến mất. Cô vội vàng quay lại, tim đập thình thịch.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng. Là Minh.
“An, có người đang tìm cậu,” Minh nói nhanh chóng, giọng anh căng thẳng. “Cậu phải cẩn thận, đừng để họ biết cậu đang ở đâu. Mình sẽ tới ngay.”
An cảm thấy tim mình nghẹn lại. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết là cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong lòng. “Minh, tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy? Cậu không thể nói rõ hơn về tất cả những chuyện này sao?”
Minh không trả lời ngay lập tức. Cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc từ đầu dây bên kia. “Mình không thể nói cho cậu biết hết mọi chuyện lúc này, nhưng An, cậu phải tin mình. Mình sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cậu.”
Cô cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Minh, và cũng nhận ra rằng anh đang mang gánh nặng lớn. Nhưng cô không thể không hỏi: “Vậy tại sao chúng ta lại phải sống như thế này? Tại sao không thể giải quyết mọi chuyện một lần cho xong?”
Minh im lặng một lúc, rồi nói với giọng nhẹ: “Có những thứ mà mình không thể giải quyết ngay được. Nhưng chúng ta sẽ không để họ tìm được cậu. Mình hứa.”
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng An. Cô biết Minh đang làm hết sức mình, nhưng sự thật là họ không thể chạy trốn mãi được. Có điều gì đó trong lời hứa của Minh làm cô cảm thấy lo lắng, như thể mọi thứ chỉ là một cuộc chạy đua với thời gian, và không biết khi nào sẽ đến lúc không thể chạy nữa.
Khi Minh đến, anh vội vàng bước vào căn hộ, ánh mắt anh quét xung quanh, như thể đang tìm kiếm một mối đe dọa nào đó. “Chúng ta không thể ở đây lâu. Họ đã tìm được cậu.”
An nhìn anh, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể nói thành lời. “Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
Minh nhìn cô với ánh mắt quyết đoán. “Mình sẽ đưa cậu đến nơi an toàn hơn. Nhưng phải đi ngay bây giờ.”
Họ vội vã rời đi, và An không thể không cảm thấy rằng mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn. Những bước chân của họ vang lên trong sự tĩnh lặng của đêm, mỗi tiếng động ngoài kia đều như một dấu hiệu báo trước những nguy hiểm đang chực chờ.
Trong suốt hành trình, Minh không nói gì nhiều. Anh chỉ tập trung lái xe, đôi mắt anh đầy lo lắng, như thể anh đang gánh trên mình một trọng trách quá lớn. An cảm nhận được sự căng thẳng của anh, và dù cô biết anh đang cố bảo vệ cô, cô vẫn không thể ngừng lo sợ. Những bóng đen đang dần bao phủ lấy cuộc sống của cô, và cô không biết sẽ phải đối mặt với chúng như thế nào.
Sau khi lái xe qua nhiều con phố vắng vẻ, Minh dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm trong một khu vực xa lạ. “Chúng ta sẽ ở đây tạm thời,” Minh nói, giọng anh thấp. “Đây là một nơi an toàn, nhưng không lâu đâu. Mọi thứ đang thay đổi rất nhanh.”
An bước ra khỏi xe, cảm giác bất an lại dâng lên. Cô không biết mình sẽ phải làm gì, nhưng lúc này, cô chỉ có thể tin tưởng vào Minh, dù mọi chuyện có trở nên tồi tệ đến đâu. Cô đã đi quá xa để có thể quay lại, và giờ đây, cô chỉ có thể chờ đợi những gì sẽ đến.
Minh dẫn cô vào căn nhà, nơi chỉ có một vài đồ đạc đơn giản. “Cậu nghỉ ngơi đi,” anh nói, nhưng giọng anh vẫn không che giấu được sự mệt mỏi.
An ngồi xuống ghế, lòng cô như nặng trĩu. Những ngày dài lo lắng, sự chờ đợi mệt mỏi và những đe dọa từ những kẻ không quen biết khiến cô không thể yên ổn. Cô không thể không tự hỏi, liệu Minh có thật sự có thể giữ lời hứa và bảo vệ cô đến cùng, hay mọi chuyện sẽ kết thúc trong một bi kịch mà cô không thể lường trước?
Câu trả lời vẫn còn là một ẩn số.