anh ta là thực tập sinh của tôi

Chương 4: Phó tổng Dương Minh ra tay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, ánh nắng lười nhác len qua tấm kính văn phòng. Phòng nhân sự chìm trong bầu không khí nghiêm túc — cho đến khi tiếng giày da cao cấp vang lên nhịp nhàng giữa hành lang.

Người vừa bước vào là Phó tổng Dương Minh, bộ vest xám bạc hoàn hảo, phong thái điềm tĩnh nhưng mang uy lực không thể xem thường.

Cả phòng đồng loạt đứng dậy:

“Chào phó tổng ạ!”

Chỉ có Lâm Tịnh Nhi là bình thản đứng dậy, nở nụ cười lịch sự:

“Phó tổng đến kiểm tra nhân sự sao?”

Anh ta khẽ gật, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô — lâu hơn cần thiết.

“Anh chỉ muốn xem em có bận quá không thôi.”

Cả phòng im bặt. Một vài nhân viên nữ khẽ liếc nhau, trong mắt lóe lên tia hiếu kỳ.

Tin đồn về việc phó tổng Dương Minh có cảm tình với giám đốc nhân sự trẻ nhất công ty vốn đã lan truyền cả tháng nay, giờ xem ra không còn là tin đồn nữa.

Tịnh Nhi hơi cau mày:

“Phó tổng, ở đây còn nhiều người.”

“Thì anh chỉ hỏi thăm thôi mà. Em nghiêm túc quá.” – Anh mỉm cười nhẹ, nhưng ánh nhìn không giấu được ý thân mật.

Ở góc bàn làm việc, Minh Khải khẽ nhướn mày.

Anh vẫn đang sắp xếp tài liệu, nhưng mỗi lời của Dương Minh dường như đều lọt vào tai.

Ngón tay cầm kẹp giấy của anh dừng lại, siết nhẹ đến mức kẹp cong.

Sau khi Dương Minh ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm việc, anh đi thẳng vào phòng riêng của Tịnh Nhi, để cửa khép hờ. Minh Khải tình cờ đi ngang, ánh mắt dừng lại ở khe cửa hẹp.

“Anh nghe nói có người thực tập sinh gây phiền cho em?”

“Không, cậu ấy làm việc tốt mà.”

“Tốt sao? Anh thấy có vẻ… cậu ta hay quanh quẩn chỗ em.”

“Chỉ là hướng dẫn công việc thôi.”

Giọng Dương Minh trầm lại, có chút không vui:

“Em vẫn tin người dễ quá, Nhi à. Công ty này không đơn giản đâu. Có những người không phải ai cũng là ‘thực tập sinh bình thường’ như họ nói.”

Tịnh Nhi thoáng sững.

“Anh nói gì vậy?”

“Anh chỉ nhắc thôi.” – Dương Minh nhếch môi. – “Dù sao, nếu có chuyện gì, nhớ báo anh trước. Anh không muốn ai khác lại có cơ hội đến gần em.”

Câu nói cuối cùng khiến không khí giữa hai người trở nên mơ hồ.

Tịnh Nhi hơi nghiêng đầu, giữ khoảng cách:

“Phó tổng, anh đang vượt quá giới hạn rồi.”

Dương Minh bật cười khẽ, rời đi, để lại một mùi hương nước hoa đắt tiền phảng phất trong không gian.

Vài phút sau, Minh Khải bước vào, gõ nhẹ cửa.

“Giám đốc, em có tài liệu cần chị ký.”

“Để đó đi.”

“Phó tổng Dương Minh mới ghé qua à?”

Giọng anh nhẹ, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm khác thường.

Tịnh Nhi ngẩng lên, thấy rõ ánh nhìn ấy, bỗng cảm thấy tim mình hơi loạn.

“Cậu nghe lén à?”

“Không, em chỉ đi ngang. Nhưng chị nên cẩn thận với người đó.”

“Tại sao cậu nói vậy?”

Anh khẽ nhún vai, môi cong lên:

“Trực giác đàn ông.”

Cô bật cười, nửa tin nửa không.

Nhưng ngay sau đó, Minh Khải nghiêng người thấp xuống, giọng trầm hẳn:

“Có những người chỉ coi chị là chiến lợi phẩm thôi. Nhưng em thì khác.”

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài gang tay.

Cô cảm nhận được hơi thở anh phả nhẹ lên da, tim đập nhanh không kiểm soát.

Một giây sau, cô lùi lại, cố giữ vẻ bình tĩnh:

“Cậu ra ngoài đi. Tôi còn việc.”

“Vâng, giám đốc.” – Anh cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Khi cánh cửa đóng lại, Minh Khải lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn nhanh:

“Tôi cần thêm thông tin về Dương Minh.”

“Cậu nghi ngờ phó tổng sao?”

“Anh ta đang để ý đến người của tôi.”

Chiều tối, khi văn phòng thưa người, Tịnh Nhi vẫn chưa rời đi.

Trên bàn cô là một tệp hồ sơ – bảng thông tin cá nhân của các thực tập sinh.

Tên “Trần Minh Khải” đập vào mắt cô.

Không hiểu sao, cô lại mở ra xem.

Ngày sinh, trường đại học, địa chỉ thường trú – tất cả đều hoàn hảo đến mức... giả tạo.

Không có một dòng nào thật sự xác thực được.

“Sao lại trống nhiều dữ liệu thế này?”

Cô định gửi yêu cầu kiểm tra lại với phòng hành chính, thì đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông.

Một giọng nữ nhân viên hốt hoảng:

“Giám đốc! Có chuyện rồi ạ! Thực tập sinh Minh Khải… hình như đang ở tầng 28 với chủ tịch!”

Tịnh Nhi giật mình đứng bật dậy.

Tầng 28 – đó là nơi chỉ ban lãnh đạo cấp cao mới được phép vào.

Thực tập sinh thì làm gì có quyền lên đó?

Cô lao nhanh ra khỏi phòng, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ hiện lên một câu duy nhất:

“Cậu ta… rốt cuộc là ai?”

Và rồi, ở tầng 28, cánh cửa thang máy mở ra — nơi một chàng trai trẻ đứng cạnh người đàn ông quyền lực nhất tập đoàn, bình thản nhấp ngụm trà.

“Bố, con nghĩ cô ấy bắt đầu nghi ngờ rồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×