anh ta là thực tập sinh của tôi

Chương 5: Tầng 28 và bí mật bị lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thang máy dừng lại với tiếng “ting” khô khốc.

Tấm bảng “Tầng 28 – Khu điều hành cấp cao” ánh lên ánh bạc lạnh lẽo.

Tịnh Nhi chưa từng đặt chân đến đây kể từ khi làm việc cho tập đoàn Minh Dương, nhưng giờ cô chẳng kịp nghĩ ngợi. Cô gần như chạy, đôi giày cao gót gõ đều trên nền đá hoa cương.

Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, định ngăn lại, nhưng cô giơ thẻ giám đốc nhân sự ra, giọng dứt khoát:

“Tôi được phép vào.”

Họ chần chừ vài giây, rồi nhường đường.

Cô bước nhanh dọc hành lang dài. Ở cuối, cánh cửa gỗ mun nặng trịch khẽ hé mở — giọng nói quen thuộc vang ra, khiến tim cô khựng lại.

“Bố, con nghĩ cô ấy bắt đầu nghi ngờ rồi.”

“Chưa sao đâu. Chỉ cần con giữ kín thân phận thêm một thời gian. Cô ấy... sẽ sớm hiểu ra giá trị thật của mình.”

Giọng nói trầm, quyền lực của chủ tịch Trần Đức Long vang vọng trong không gian.

Tịnh Nhi đứng chết lặng.

Cô không tin nổi tai mình — “bố”?

Bố của ai?

Rồi giọng người kia tiếp lời, nhẹ, nhưng rõ ràng:

“Vâng. Con biết. Nhưng nếu cô ấy phát hiện ra, con sẽ tự giải quyết.”

Cô nhận ra giọng nói đó ngay lập tức.

Minh Khải.

Thực tập sinh của cô.

Người vừa mời cô ăn trưa bằng nụ cười ngây ngô.

Tất cả như sụp đổ.

Cô lùi lại, vô thức va vào tường, tiếng động khẽ vang. Cánh cửa bật mở.

Minh Khải xuất hiện trước mặt cô, gương mặt thoáng giật mình, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Giám đốc?”

“Cậu…” – giọng cô run run – “cậu vừa gọi… chủ tịch là gì?”

Anh im lặng. Ánh mắt hai người chạm nhau — một bên rối loạn, một bên trầm tĩnh đến đáng sợ.

“Cậu lừa tôi à?”

“Không phải lừa.” – anh bước đến gần, giọng thấp và chắc. – “Chỉ là… chưa đến lúc để chị biết.”

“Chưa đến lúc?” – Cô bật cười, chua chát. – “Cậu đóng giả thực tập sinh, giấu thân phận, quan sát nhân viên như thú vui à?”

Minh Khải khẽ nhíu mày. Anh định nói gì đó, nhưng Tịnh Nhi đã quay đi.

“Tôi hiểu rồi. Cậu đến đây để thử lòng mọi người. Và chắc chắn tôi chỉ là một phần trong trò chơi đó.”

“Không phải vậy!” – Anh nắm lấy cổ tay cô, giọng gần như van nài. – “Em không hiểu, Nhi à, mọi thứ không đơn giản như vậy—”

“Buông ra!”

Cô giật mạnh, ánh mắt lạnh tanh.

“Đừng gọi tôi bằng tên. Từ giờ, trong mắt tôi, cậu chỉ là… một kẻ dối trá.”

Cô rời đi, bước chân nặng trĩu.

Phía sau, Minh Khải đứng lặng. Nắm tay anh siết chặt đến trắng bệch.

Chủ tịch Trần Đức Long bước ra, thở dài:

“Con làm tốt lắm. Dù sao, chuyện này cũng không thể giấu mãi. Con nên chuẩn bị.”

“Bố, con không quan tâm đến kế hoạch đó nữa.” – Minh Khải khẽ nói, mắt nhìn về hướng thang máy nơi cô vừa biến mất. – “Con chỉ không muốn cô ấy nhìn con như kẻ phản bội.”

“Tình cảm không nên xen vào công việc.” – Chủ tịch lạnh lùng đáp. – “Nếu con không tách biệt được, con không thể kế nhiệm vị trí này.”

“Nếu vị trí đó phải đánh đổi bằng việc làm tổn thương cô ấy...” – anh mỉm cười nhạt – “...thì con thà không cần.”

Tối hôm đó, Tịnh Nhi ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ gần công ty.

Cốc cà phê trước mặt nguội ngắt. Cô mở điện thoại, nhìn lại ảnh buổi trưa hôm nay — khi anh mỉm cười đưa hộp cơm, ánh sáng chiếu nghiêng lên gương mặt ấy.

Một nụ cười thật lòng đến mức khiến người ta quên mất anh từng nói dối.

“Mình thật ngốc…” – cô khẽ thì thầm.

Bên ngoài cửa kính, Minh Khải đứng lặng dưới cơn mưa rả rích. Anh không dám bước vào.

Chỉ lặng nhìn qua lớp kính, nơi cô ngồi, ánh mắt cô buồn đến đau lòng.

Anh rút từ túi áo ra một tấm thẻ nhân viên nhỏ – tấm thẻ có tên “Trần Minh Khải” – rồi khẽ bóp nát.

“Từ nay, anh không cần thân phận nào nữa. Chỉ cần có em tin anh.”

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, cô đã rời đi.

Bí mật bị lộ, niềm tin vỡ vụn.

Từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa họ không còn là cấp trên – cấp dưới… mà trở thành một trận chiến giữa trái tim và lý trí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×