anh ta là thực tập sinh của tôi

Chương 7: Bản hợp đồng tái ngộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tháng trôi qua.

Công ty Minh Dương sau biến cố “thực tập sinh con chủ tịch” đã trở lại nhịp làm việc bình thường, ít nhất là trên bề mặt.

Chỉ có Lâm Tịnh Nhi biết rõ — có những thứ không bao giờ trở lại như cũ.

Cô vẫn làm việc như trước, lạnh lùng, chuẩn mực, không bao giờ để cảm xúc xen vào công việc nữa.

Người ta bảo cô “lên trình quản lý hẳn”, nhưng chỉ cô biết: cô chẳng hề mạnh mẽ hơn, chỉ là trái tim đã hóa đá.

Sáng thứ Hai.

Một cuộc họp bất ngờ được thông báo:

“Tập đoàn mẹ sẽ cử đại diện mới đến làm việc trực tiếp với ban giám đốc Minh Dương.”

Tất cả nhân viên xôn xao.

Dự án sáp nhập đang trong giai đoạn nước rút, nên tin này khiến không khí khẩn trương hẳn.

Tịnh Nhi cũng không ngoại lệ — cô phải phụ trách tiếp đoàn đối tác mới, chuẩn bị hồ sơ nhân sự và hợp đồng.

Cô không biết rằng, buổi sáng hôm đó… định mệnh lại chuẩn bị một trò trớ trêu.

Phòng họp tầng 10.

Cánh cửa mở ra, giọng giám đốc điều hành vang lên:

“Xin giới thiệu, đại diện từ tập đoàn tổng — anh Trần Minh Khải.”

Cả phòng im bặt.

Giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi.

Tịnh Nhi sững sờ.

Người đàn ông trước mặt — bộ vest đen chỉnh tề, tóc vuốt gọn, ánh mắt trầm ổn — không còn là chàng thực tập sinh vụng về ngày nào.

Anh bước vào, nụ cười nhẹ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Xin chào mọi người. Rất hân hạnh được hợp tác.”

Giọng anh trầm, điềm tĩnh.

Chỉ có Tịnh Nhi biết, ẩn sau cái “điềm tĩnh” ấy là hàng ngàn điều chưa nói.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ… cho đến khi giám đốc giao nhiệm vụ.

“Vì cô Lâm Tịnh Nhi hiểu rõ nội bộ nhất, tôi giao toàn quyền làm việc với đại diện bên tập đoàn mẹ. Hai người phối hợp trực tiếp.”

Không khí như đông cứng lại một nhịp.

Tịnh Nhi khẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Minh Khải — bình thản, nhưng có gì đó sâu thẳm.

“Tôi không có ý kiến.” – Anh nói, giọng đều.

“Tôi cũng vậy.” – Cô đáp, cố giữ lạnh lùng.

Nhưng tay cô dưới bàn đã nắm chặt đến trắng bệch.

Sau cuộc họp.

Anh chủ động đi chậm lại, đợi cô ngoài hành lang.

“Giám đốc Lâm.” – Anh gọi, giọng nhẹ.

“Có việc gì?” – Cô không quay đầu.

“Chúng ta cần bàn về hợp đồng hợp tác.”

“Gửi mail là được.”

“Tôi thích nói chuyện trực tiếp hơn.”

Cô dừng bước, quay lại.

“Tôi không nghĩ có gì để nói ngoài công việc.”

Anh mỉm cười, ánh mắt pha chút trêu chọc:

“Thật sao? Chỉ công việc thôi?”

“Đúng.”

“Vậy được. Hẹn chị 3 giờ, phòng họp phụ. Tôi muốn nghe chị trình bày kế hoạch nhân sự.”

Giọng anh như lướt nhẹ, nhưng ẩn chứa mệnh lệnh.

Giờ đây, vị trí của họ đã đảo ngược hoàn toàn.

Ba giờ chiều.

Tịnh Nhi bước vào phòng họp, tay ôm chồng tài liệu.

Minh Khải đã ngồi sẵn, tay cầm cốc cà phê — loại cô từng thích.

“Cà phê chị vẫn uống như trước, đúng không? Không đường, nhiều sữa.”

“Anh nhớ rõ quá nhỉ.”

“Một số thứ… tôi không quên được.”

Cô im lặng, mở tài liệu.

Anh đứng dậy, đi vòng ra sau, cúi xuống nhìn màn hình cùng cô. Khoảng cách quá gần khiến tim cô lỡ nhịp.

“Anh… làm gì vậy?”

“Xem bản kế hoạch.” – Anh nói khẽ, hơi thở lướt qua vai cô. – “Tôi muốn hiểu cách chị nghĩ.”

Cô lùi một bước, giữ giọng bình tĩnh:

“Tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách phù hợp trong công việc.”

“Còn nếu tôi không muốn giữ thì sao?”

Cô ngẩng lên — ánh mắt anh đã khác: sâu, kiên định, và chứa cả vết thương chưa lành.

“Tôi không quay lại để trả thù, Tịnh Nhi. Tôi quay lại… để tiếp tục điều tôi chưa kịp nói hết.”

“Anh nên dừng lại. Giờ chúng ta không còn là gì của nhau.”

Anh khẽ cười.

“Công việc của tôi là hợp tác với chị. Không tránh được đâu.”

Cuộc họp kéo dài, không ai nói thêm chuyện riêng.

Chỉ có ánh nhìn anh vẫn lặng lẽ dõi theo cô, như một sợi dây vô hình nối lại quá khứ.

Khi cô rời phòng, anh khẽ nói:

“Tôi sẽ ký hợp đồng hợp tác… nếu người phụ trách chính là chị.”

Cô dừng lại, quay đầu:

“Anh đang lấy công việc ra để ép tôi sao?”

“Không. Tôi chỉ muốn có lý do ở gần chị thêm một lần nữa.”

Đôi khi, thứ đáng sợ nhất không phải là sự rời xa,

mà là khi người cũ quay về —

với tư cách đủ mạnh để khiến ta không thể trốn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×