Buổi sáng hôm sau, tầng 12 của tòa nhà Minh Dương sáng rực ánh nắng.
Không khí trong phòng họp đầy căng thẳng — cuộc họp đầu tiên giữa đại diện tập đoàn mẹ và ban quản lý nội bộ chính thức bắt đầu.
Ở đầu bàn, Trần Minh Khải ngồi điềm tĩnh, áo sơ mi trắng gọn gàng, cúc cổ mở nhẹ, tay lật từng trang hồ sơ như thể anh đã đọc qua hàng chục lần.
Phía đối diện, Lâm Tịnh Nhi trình bày báo cáo với giọng dứt khoát, chuyên nghiệp đến lạnh lùng.
“Theo kế hoạch, bộ phận nhân sự sẽ tái cơ cấu theo hướng tinh gọn, loại bỏ các vị trí chồng chéo, và áp dụng đánh giá hiệu suất theo mô hình KPI ba tầng…”
Giọng cô vang rõ, từng con chữ chuẩn mực.
Anh ngồi im, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của cô — bàn tay mảnh mai, dáng người thẳng, ánh mắt kiên định.
“Có vấn đề gì không, anh Trần?” – cô hỏi, sau khi trình bày xong.
Anh ngẩng lên, mỉm cười nhẹ.
“Không có vấn đề với bản kế hoạch. Nhưng có vấn đề với người thực hiện.”
Cả phòng khựng lại.
Tịnh Nhi nhìn anh:
“Ý anh là sao?”
“Tôi cần người có khả năng ra quyết định nhanh hơn. Còn cô, cô quá… cẩn trọng.”
Câu nói như mũi dao được bọc nhung.
Vài người trong phòng nhìn nhau, cố nén tiếng thở mạnh.
Tịnh Nhi mím môi.
“Tôi cẩn trọng để tránh rủi ro. Không phải để làm chậm tiến độ.”
“Nhưng đôi khi sợ sai lại khiến người ta không dám bước tiếp.” – Anh nói chậm rãi, ánh mắt không rời cô.
Không khí đặc quánh.
Cô cảm nhận rõ — anh đang nói về cả công việc lẫn quá khứ của họ.
“Tôi không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc.” – cô đáp, giọng lạnh.
“Tốt.” – Anh nhếch môi. – “Vậy hãy chứng minh điều đó trong dự án này.”
Buổi họp kết thúc, nhưng dư âm vẫn còn.
Khi mọi người đã rời đi, chỉ còn hai người trong phòng.
“Anh muốn chứng minh điều gì?” – cô hỏi, không quay đầu.
“Rằng chúng ta vẫn có thể làm việc cùng nhau.”
“Không cần đâu.”
“Còn tôi thì cần.”
Anh bước đến gần, giọng trầm xuống:
“Ba tháng qua, tôi học được một điều — rời đi không làm tôi quên được chị. Giờ thì tôi quay lại, không phải để lặp lại sai lầm, mà để sửa nó.”
“Anh nghĩ dùng quyền lực có thể thay đổi mọi thứ sao?” – cô bật cười, chua chát.
“Không.” – Anh đáp khẽ. – “Nhưng tôi có thể dùng nó để ở gần chị, dù chỉ là với danh nghĩa công việc.”
Cô hít sâu, quay lại nhìn anh:
“Nếu anh thật sự muốn làm việc, hãy tôn trọng ranh giới của tôi.”
“Tôi sẽ.” – Anh nói, rồi khẽ nghiêng đầu. – “Nhưng ranh giới không thể ngăn cảm xúc, đúng không?”
Cô im lặng, không đáp.
Ánh mắt anh vẫn kiên định, nhưng lần này không còn áp đặt, mà là một lời thách thức dịu dàng.
Chiều, phòng họp phụ.
Cả hai cùng xem xét kế hoạch chi tiết.
Căng thẳng, mệt mỏi, và… lạ lùng thay, hòa hợp.
“Phần này chị quên cập nhật dữ liệu tháng trước.” – Anh nói, giọng nhẹ.
“Không quên. Tôi đang đợi xác nhận.”
“Vẫn kỹ tính như trước.” – Anh cười, tự rót ly cà phê đưa cô. – “Uống chút đi, đừng căng quá.”
Cô nhận lấy, ánh mắt thoáng mềm đi.
“Anh lúc nào cũng tự nhiên vậy sao?”
“Với người mình từng yêu, không cần giữ khoảng cách đâu.”
“Minh Khải…” – cô thở ra, giọng nhỏ lại. – “Đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn.”
“Không phức tạp. Chỉ là tôi chưa từng dừng lại.”
Cô nhìn anh, thấy trong mắt anh không còn sự ngông cuồng của chàng thực tập sinh năm nào, chỉ còn một người đàn ông trưởng thành, từng trải, và vẫn… vì cô mà kiên định.
Cuối buổi, anh đứng dậy, nhìn bản hợp đồng trên bàn.
“Ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng chính thức. Nhưng trước khi ký, tôi muốn hỏi một câu.”
“Câu gì?”
“Nếu tôi không còn là con trai chủ tịch… chị có từng yêu tôi thật lòng không?”
Không gian lặng lại.
Một giây. Hai giây.
Cô đáp, giọng khẽ như gió thoảng:
“Tôi từng nghĩ là có. Nhưng bây giờ, tôi không chắc nữa.”
Anh cười buồn:
“Thế thì để tôi khiến chị chắc lại.”
Đêm đó, Tịnh Nhi trở về nhà, ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn hắt lên gương mặt mệt mỏi.
Cô mở laptop — một email mới từ “Trần Minh Khải” hiện lên:
Chủ đề: “Hợp đồng hợp tác – Điều khoản bổ sung.”
Nội dung:
"Mục tiêu của dự án: khôi phục niềm tin.
Người chịu trách nhiệm: cả hai chúng ta."
Cô nhìn dòng chữ ấy, khẽ cười, vừa bất lực vừa… rung động.
Trong công việc, họ là đối tác.
Trong tình cảm, họ là hai kẻ cố giấu đi quá khứ.
Nhưng định mệnh — một khi đã buộc, thì không dễ gỡ ra.