anh ta là thực tập sinh của tôi

Chương 9: Bản hợp đồng cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau.

Dự án hợp tác chính thức được ký kết.

Tập đoàn mẹ cử đại diện trực tiếp đến tham gia giám sát giai đoạn thử nghiệm — và dĩ nhiên, người phụ trách không ai khác ngoài Trần Minh Khải.

Cả phòng nhân sự bận rộn hơn bao giờ hết.

Lâm Tịnh Nhi hầu như không có một phút nghỉ.

Tài liệu, báo cáo, kế hoạch dồn dập.

Khi cô vừa ký xong một chồng hồ sơ, trợ lý bước vào:

“Giám đốc Lâm, lịch công tác ở chi nhánh Đà Lạt ngày mai, anh Trần bảo cô cùng đi.”

Cô ngẩng lên:

“Tôi?”

“Vâng, anh ấy nói dự án cần người hiểu rõ hệ thống nhân sự để điều phối trực tiếp.”

Cô im lặng vài giây, rồi gật nhẹ:

“Được rồi. Chuẩn bị vé giúp tôi.”

Hôm sau, trời Đà Lạt đổ mưa nhẹ.

Chiếc xe đưa hai người từ sân bay về khách sạn ven hồ.

Không khí giữa họ im lặng, chỉ có tiếng mưa gõ đều lên kính xe.

“Chị vẫn ghét mưa như trước à?” – Anh bất chợt hỏi.

“Tôi không ghét. Chỉ thấy nó khiến người ta yếu lòng.”

“Thế thì tốt. Tôi mong hôm nay chị đừng mạnh mẽ quá.”

Cô quay sang nhìn anh — ánh mắt anh bình thản, nhưng trong giọng nói có gì đó khiến tim cô khẽ dao động.

Chiều, họ đến chi nhánh, tiến hành kiểm tra hồ sơ và nhân sự.

Tất cả đều suôn sẻ cho đến khi hệ thống quản lý bị lỗi, buộc cả hai phải ở lại đến tối để xử lý.

Điện cúp đột ngột.

Cả tòa nhà chìm trong bóng tối.

“Có vẻ hôm nay không ủng hộ chúng ta lắm.” – Anh nói, giọng trầm, khi ánh sáng điện thoại hắt lên nửa khuôn mặt anh.

“Tôi sẽ gọi bộ phận kỹ thuật.”

“Không cần. Có lẽ chỉ cần đợi một chút.”

Anh bước đến gần, mùi hương bạc hà quen thuộc thoảng qua.

Khoảng cách chỉ còn vài gang tay.

“Tịnh Nhi…” – Anh khẽ gọi, giọng thấp như gió rít qua mưa.

“Gọi tôi là Giám đốc Lâm.”

“Không được. Tôi nhớ chị của trước kia.”

“Người đó không còn nữa.” – Cô đáp, ánh mắt tránh đi.

“Thế thì để tôi tìm lại cô ấy.”

Anh nói xong, cúi xuống, nhưng không chạm — chỉ đủ gần để hơi thở hòa vào nhau.

Khoảnh khắc ấy, mưa rơi mạnh hơn, sấm vọng ngoài xa.

Cô cảm thấy tim mình đập loạn, vừa muốn lùi, vừa không thể nhúc nhích.

“Anh nghĩ chỉ vài câu nói là có thể khiến tôi dao động sao?”

“Không. Tôi chỉ muốn chị nhớ — cảm xúc không thể bị điều khiển như hợp đồng.”

Khi điện sáng trở lại, cả hai đứng cách nhau đúng một bước.

Cô chỉnh lại áo, giọng trầm xuống:

“Chúng ta nên về khách sạn.”

“Được. Nhưng mai phải làm sớm, tôi đặt phòng gần nhau cho tiện.”

Cô liếc nhìn, định phản đối, nhưng ánh mắt anh bình thản đến mức không thể nói gì thêm.

Đêm.

Trời vẫn mưa.

Khách sạn nhỏ ven hồ yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái ngói.

Tịnh Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống mặt hồ loang loáng.

Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô mở cửa — Minh Khải đứng đó, áo sơ mi xắn tay, tóc ướt vì mưa.

“Hệ thống email bị lỗi, tôi mang bản hợp đồng giấy cho chị ký.”

“Anh có thể gửi sáng mai.”

“Tôi biết. Nhưng tôi không muốn đợi.”

Cô nhận tập hồ sơ, giọng khẽ:

“Anh lúc nào cũng bướng bỉnh.”

“Còn chị lúc nào cũng trốn tránh.”

Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn giao nhau — im lặng, dài, và nặng.

Mưa rơi bên ngoài, gió thổi vào làm tấm rèm khẽ lay.

“Tịnh Nhi…” – Anh khẽ nói. – “Tôi từng nghĩ thời gian sẽ khiến tôi quên được chị. Nhưng càng cố quên, tôi càng nhớ.”

“Anh không nên nói những lời này.”

“Vậy chị bảo tôi nên làm gì? Đứng trước người mình yêu mà giả vờ như không có gì sao?”

Cô siết chặt tập hồ sơ trong tay.

“Tình yêu của anh chỉ khiến tôi mệt mỏi thêm.”

“Thế thì để tôi đổi cách yêu.” – Anh nói, giọng khàn. – “Không ép, không giành, chỉ ở đây… cho đến khi chị sẵn sàng nhìn lại tôi.”

Anh đặt bút xuống, ký vào trang hợp đồng, đẩy lại cho cô.

“Tôi ký xong rồi. Phần chị.”

Cô nhìn dòng chữ “Trần Minh Khải” mực còn ướt, rồi cầm bút ký.

Hai chữ ký nằm song song trên giấy — rõ ràng, ngay ngắn, như hai đường thẳng không song song mãi.

Anh mỉm cười:

“Bản hợp đồng này ràng buộc chúng ta thêm sáu tháng.

Tôi sẽ dùng sáu tháng ấy… để khiến chị tin rằng tôi không chỉ là kẻ từng lừa dối.”

Cô không đáp, chỉ khẽ đóng hồ sơ lại.

Mưa ngoài kia ngừng rơi.

Trong phòng, vẫn còn lại một bầu im lặng chưa kịp dứt.

Không phải ai quay lại cũng đáng tha thứ.

Nhưng có những người, dù ta cố quên, họ vẫn ở lại —

vì trái tim chưa từng ký kết ngày kết thúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×