An Nhiên rót một ly nước lọc lớn đầy đá và mang ra cho Khải Phong. Anh đang đứng bên quầy bar, lau khô tay sau khi dọn dẹp xong đồ nghề, cơ thể anh toát ra hơi nóng nhẹ nhàng của người vừa hoàn thành công việc nặng nhọc.
"Cảm ơn cô," Khải Phong nói, đón lấy ly nước. Anh uống một hơi dài, tiếng đá va vào thành ly nghe thật sảng khoái. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại một chút, thể hiện sự dễ chịu.
An Nhiên dựa vào quầy, thưởng thức khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này. Căn phòng giờ đây đã mát mẻ, nhưng bầu không khí giữa hai người lại trở nên ấm nóng hơn.
"Khải Phong," An Nhiên bắt đầu, giọng cô dịu dàng. "Máy lạnh của tôi hay bị trục trặc thế này à?"
Khải Phong đặt ly nước xuống, lắc đầu. "Không hẳn. Tôi kiểm tra thì thấy máy của cô còn khá mới. Nhưng hình như nó bị lắp đặt hơi sát tường ở một số chỗ, làm không khí không lưu thông tốt. Tôi đoán có lẽ còn một vấn đề nhỏ ở hệ thống thông hơi nữa."
"Vậy sao? Anh có thể kiểm tra kỹ hơn không?"
"Được, nhưng điều này sẽ mất thêm chút thời gian, cô An Nhiên. Và tôi cần phải kiểm tra khu vực ống dẫn ở góc kia."
Khải Phong chỉ vào một góc phòng khách, nơi có một khe hẹp giữa tủ trưng bày đồ gốm sứ đắt tiền và bức tường. Đó là một góc khuất, tối tăm và chật chội, nơi ít ai lui tới.
"Tôi cần tháo tấm ốp gỗ ở đó ra để kiểm tra áp suất ống đồng. Nó có thể hơi bụi bặm một chút." Khải Phong nói, ánh mắt anh hơi ngần ngại khi nhìn vào không gian sang trọng.
"Không sao. Anh cứ làm đi." An Nhiên nói. Cô biết, công việc này đòi hỏi sự chuyên tâm và có thể sẽ tạo ra sự bừa bộn nhỏ, nhưng cô thực sự muốn hệ thống máy lạnh của mình hoàn hảo.
Khải Phong đeo găng tay vải trở lại, lấy ra một chiếc đèn pin đội đầu. Anh cẩn thận tháo tấm ốp gỗ, để lộ ra những bó dây điện và ống dẫn máy lạnh. Khu vực đó quả thực rất hẹp và tối.
"Chỗ này hơi khó khăn, tôi phải chui vào sâu một chút." Khải Phong quay sang An Nhiên. "Cô có thể chiếu đèn giúp tôi được không? Tay tôi cần dùng để giữ máy đo và tuốc-vít."
An Nhiên nhận chiếc đèn pin từ tay Khải Phong. Bàn tay họ chạm nhau một thoáng, cảm giác vải găng tay thô ráp của anh lướt qua da thịt mềm mại của cô.
"Anh muốn tôi đứng ở đâu?"
"Ngay đây," Khải Phong chỉ vào mép tủ. "Chỗ này chỉ đủ cho một người đứng thôi. Cô đứng đó chiếu thẳng đèn vào trong giúp tôi."
An Nhiên bước đến. Khoảng cách giữa cô và góc tường chỉ là vài chục centimet. Khải Phong cúi người, nửa người trên của anh chui vào khe hẹp.
Bây giờ, họ đang ở trong một tình huống cực kỳ gần gũi và không thể tránh né.
An Nhiên đứng sát mép tủ. Chiếc váy lụa mỏng manh của cô dường như không còn tồn tại. Ánh đèn pin từ tay cô rọi thẳng vào vai và lưng Khải Phong, nơi chiếc áo thun xám bó sát đang in hằn những đường cong của cơ bắp.
Khải Phong phải vặn vẹo cơ thể để có thể làm việc. Anh quỳ một chân xuống sàn, thân trên nghiêng hẳn vào trong khe hẹp. Lúc này, hông của anh đang ở ngay ngang tầm hông của An Nhiên.
Vì không gian quá chật, mỗi lần Khải Phong hít sâu hoặc vặn mình để vặn ốc, lưng dưới và vòng eo mạnh mẽ của anh lại vô tình cọ xát vào đùi và hông của An Nhiên.
Cảm giác từ lớp vải thô ráp và độ nóng của cơ thể anh truyền qua lớp lụa mỏng của cô, tạo ra một luồng điện bất ngờ và cực kỳ mạnh mẽ. An Nhiên cảm thấy toàn thân cô như bị tê liệt.
Cô siết chặt chiếc đèn pin, tay run rẩy. Cô cố gắng giữ ánh đèn thật ổn định, không để lộ sự rối loạn bên trong.
"Cô giữ đèn hơi cao rồi," Khải Phong nói, giọng anh hơi khàn và nghẹn lại. Anh không dám quay đầu lại, có lẽ vì anh cũng đang cảm nhận được sự cọ xát này một cách rõ ràng.
An Nhiên hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh tầm đèn. Để làm vậy, cô phải nghiêng người vào sát hơn, khiến hông cô ép chặt hơn vào eo anh.
"Được chưa?" Cô hỏi, giọng cô hơi run.
"Được... được rồi." Khải Phong trả lời, anh cố gắng tập trung vào chiếc đồng hồ đo áp suất.
Sự im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng "xì xì" của máy móc và tiếng thở gấp gáp của Khải Phong. An Nhiên có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Đây không còn là va chạm vô tình nữa. Đây là sự cọ xát thân mật trong một không gian chật hẹp, nơi mọi ý nghĩ về ranh giới đều bị tan biến dưới sức nóng của khao khát.
Khải Phong hoàn thành việc đo đạc. Anh rút người ra khỏi khe hẹp, cơ thể anh áp sát vào An Nhiên trong khoảnh khắc cuối cùng. Lần này, ánh mắt anh không né tránh nữa.
Đôi mắt Khải Phong sâu thẳm, có một tia lửa đang cháy trong đó. Anh nhìn thẳng vào An Nhiên, và cô thấy rõ sự đấu tranh trong ánh mắt ấy. Anh biết, cô cũng cảm nhận được sự gần gũi vừa rồi.
"Áp suất... hơi thấp. Tôi đã điều chỉnh lại một chút. Lắp tấm ốp vào là ổn," Khải Phong nói, giọng anh cố gắng trở lại sự bình tĩnh. Anh thậm chí còn không dám nhìn xuống chiếc váy lụa của cô, nơi mà thân hình anh vừa cọ xát.
"Cảm ơn anh," An Nhiên nói, cô cũng tránh nhìn thẳng vào anh, quay người lại đặt chiếc đèn pin lên quầy bar. Đôi chân cô gần như không đứng vững.
"Tôi sẽ lắp tấm ốp vào, và... sẽ tính tiền công." Khải Phong lắp tấm gỗ lại nhanh chóng, như thể anh muốn thoát khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt.
Khi anh đứng thẳng lên, An Nhiên thấy một vết bụi bẩn nhỏ dính trên vai anh. Cô vô thức đưa tay lên, nhẹ nhàng phủi vết bẩn đó.
Đây là một hành động tự phát, vượt quá ranh giới khách hàng và người làm dịch vụ. Bàn tay mát lạnh của An Nhiên lướt nhẹ trên cơ vai nóng hổi, săn chắc của Khải Phong.
Khải Phong đứng im. Anh không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Khoảnh khắc này kéo dài hơn cả một nụ hôn. Cảm giác da thịt chạm nhau, nhẹ nhàng nhưng đầy sức gợi.
An Nhiên rút tay lại, tay cô vẫn còn hơi run. "Xin lỗi, tôi... chỉ muốn phủi bụi giúp anh."
Khải Phong lắc đầu. "Không sao. Cô An Nhiên..." Anh dừng lại, như thể đang cân nhắc một điều gì đó rất quan trọng. "Tôi... tôi sẽ gửi hóa đơn qua email. Cô có thể thanh toán sau cũng được."
Anh vội vàng đeo chiếc áo khoác bảo hộ vào, che đi cơ thể vạm vỡ. Sự hấp dẫn vừa rồi bị gói gọn lại dưới lớp vải thô ráp, nhưng cả hai đều biết nó vẫn còn đó, âm ỉ và mãnh liệt.
"Được. Tạm biệt anh, Khải Phong."
Khải Phong gật đầu, gần như cúi chào. Anh nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Tiếng cửa đóng lại cạch một cái, để lại An Nhiên một mình trong căn penthouse.
Cô đứng giữa căn phòng mát lạnh, nhưng toàn thân lại nóng ran. Cô chạm tay lên gò má mình, cảm nhận nhịp tim vẫn còn đập loạn xạ.
An Nhiên đi đến góc tường, nơi Khải Phong vừa làm việc. Cô chạm tay vào tấm gỗ ốp.
Cô biết, anh thợ sửa máy lạnh này không chỉ sửa được cái máy lạnh bị hỏng. Anh ta đã kích hoạt một công tắc khác trong cô, một thứ cảm xúc dâm dật, một khao khát mãnh liệt mà cô đã chôn giấu từ lâu.
Cô nhắm mắt lại, vẫn còn cảm nhận rõ ràng sự cọ xát của cơ thể Khải Phong.
Anh thợ sửa máy lạnh may mắn. Cô tự nhủ. Hay là cô mới là người may mắn?