Chỉ mười phút sau khi Khải Phong rời đi, khi An Nhiên đang cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường trong luồng không khí mát lạnh mới, chuông cửa lại vang lên. Cô thoáng giật mình.
Qua camera, cô thấy Khải Phong đang đứng đó, vẻ mặt hơi bối rối. Anh không còn mặc áo khoác bảo hộ nữa, chỉ còn chiếc áo thun xám dính sát cơ thể.
An Nhiên mở cửa.
"Xin lỗi cô An Nhiên," Khải Phong nói ngay lập tức, vẻ mặt anh đầy vẻ ái ngại. "Tôi đã bỏ quên một món đồ ở đây. Tôi nghĩ nó rơi ra lúc tôi kiểm tra ở góc tường."
Anh đưa tay ra, chìa một chiếc nhẫn cao su nhỏ, dùng để bọc dây điện. "Nó là một vật quan trọng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô."
An Nhiên nhìn chiếc nhẫn cao su nhỏ xíu trên lòng bàn tay thô ráp của anh, rồi nhìn lên khuôn mặt anh. Cô cảm nhận được sự mất mát nho nhỏ khi anh rời đi và sự hồi hộp bất ngờ khi anh quay lại.
"Không sao. Anh vào đi. Tôi cũng chưa kiểm tra lại khu vực đó."
Khải Phong bước vào. Căn phòng bây giờ đã mát lạnh hoàn toàn, và sự khác biệt về nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài đã khiến chiếc áo thun của Khải Phong hơi ẩm ướt, dính chặt hơn vào cơ bắp anh.
An Nhiên mời anh quay lại góc tường. Cả hai cùng cúi xuống, tìm kiếm món đồ nhỏ bé đó.
"Đây rồi!" Khải Phong reo lên, tìm thấy một chiếc tua-vít nhỏ đã lăn vào gầm tủ.
"May quá," An Nhiên thở phào. Cô cảm thấy thật kỳ lạ khi chỉ một chiếc tua-vít nhỏ lại khiến cô vui mừng đến vậy, chỉ vì nó là lý do để anh quay lại.
Khải Phong kiểm tra lại đồ nghề của mình. "Mọi thứ đã đủ. Tôi thật sự xin lỗi cô lần nữa. Tôi không muốn làm phiền cô."
"Không sao đâu," An Nhiên nói. "Nhưng... Anh Khải Phong, anh có thể giúp tôi thêm một việc nhỏ được không?"
Khải Phong ngước lên, ánh mắt anh đầy nghi hoặc. "Vấn đề gì nữa ạ?"
"Tôi có một chiếc bóng đèn ở hành lang hơi lỏng. Tôi sợ nó sắp rơi. Tôi muốn anh kiểm tra giúp tôi trước khi anh đi. Tôi không dám tự trèo lên." An Nhiên chỉ vào trần nhà ở khu vực hành lang đi vào phòng ngủ.
Khải Phong nhìn lên. Bóng đèn nằm ở độ cao cần phải dùng thang. Anh thở dài một chút, nhưng sự chuyên nghiệp vẫn thắng thế. "Vâng, được thôi. Nhưng tôi không có thang ở đây."
"À, cái thang lúc nãy của tôi vẫn còn ở góc phòng khách đây," An Nhiên chỉ vào chiếc thang gấp.
Khải Phong gật đầu, đi đến lấy thang. Anh mở thang ra và đặt nó dưới chiếc bóng đèn lỏng lẻo.
"Cô vẫn có thể giữ thang giúp tôi được không? Tôi cần kiểm tra dây điện xem nó có bị chập không," Khải Phong hỏi, ánh mắt anh thoáng qua sự ngượng ngùng từ lần trước.
An Nhiên biết lần này cô không thể từ chối. Lần trước là bất ngờ, lần này là lựa chọn.
"Được." An Nhiên bước đến, đặt hai tay lên chân thang.
Khải Phong bắt đầu leo lên. Lần này, anh cẩn thận hơn rất nhiều, các động tác chậm rãi, có tính toán. Anh cố gắng giữ cho cơ thể mình thẳng đứng, không để bất kỳ bộ phận nào của mình va chạm vào cô.
Nhưng sự cố chấp tránh né lại tạo ra một sự căng thẳng mới.
Khải Phong ở trên cao, anh phải vươn người hết cỡ. Chiếc áo thun xám dính chặt, làm lộ rõ cơ bụng đang căng lên khi anh với tay. An Nhiên đứng dưới, cô có thể cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn của anh.
"Cái này cần phải vặn chặt lại," Khải Phong nói.
Bỗng nhiên, chiếc bóng đèn bị vặn quá đà. Nó kêu lên một tiếng rắc nhỏ, và Khải Phong mất thăng bằng trong giây lát.
"Cẩn thận!" An Nhiên thốt lên, theo bản năng, cô buông thang và vươn người ra.
Trong khoảnh khắc ấy, Khải Phong trượt chân, và anh đã ngã chúi xuống. Anh kịp thời bám vào trần nhà, nhưng cơ thể anh đổ dồn về phía trước.
An Nhiên đã kịp thời buông tay. Nhưng khi Khải Phong đổ người xuống, để giữ thăng bằng, bàn tay mạnh mẽ, thô ráp của anh vô tình chạm phải ngực cô, ngay trên đỉnh chiếc váy lụa mỏng manh.
Đó là một cái chạm nhanh chóng, nhưng mạnh mẽ và dứt khoát.
Cả hai người đều đông cứng lại.
Khải Phong đứng thẳng trên thang, khuôn mặt anh tái mét vì sốc và bối rối. Anh nhìn xuống bàn tay mình, rồi nhìn vào khuôn mặt An Nhiên.
An Nhiên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, mạnh hơn bất kỳ cú chạm nào trước đó. Cô lùi lại một bước, hai tay ôm lấy ngực. Cảm giác nóng rực và mạnh mẽ của bàn tay anh vẫn còn vương lại trên lớp lụa mỏng.
"Tôi... tôi xin lỗi cô! Tôi thật sự vô ý!" Khải Phong lắp bắp, giọng anh run rẩy. Anh nhảy xuống thang ngay lập tức, mặt cúi gằm. Anh không dám nhìn vào mắt cô.
"Không... không sao," An Nhiên nói, cô cố gắng kiểm soát hơi thở hổn hển của mình. Cô biết, anh không cố ý. Nhưng chính sự bất ngờ và chân thật của cú chạm đó lại khiến cô cảm thấy kích thích đến mức khó tả.
An Nhiên thấy Khải Phong lùi lại, anh đưa tay lên vuốt tóc, như muốn xua đi sự căng thẳng. Anh lúng túng nhìn cô.
"Tôi... tôi xong việc rồi. Tôi sẽ đi ngay." Anh nói, vội vàng gấp thang lại và xách hộp đồ nghề.
An Nhiên không ngăn anh lại. Cô biết nếu anh ở lại thêm một giây phút nào nữa, cô có thể sẽ làm một điều gì đó điên rồ.
Khải Phong đi đến cửa. Anh dừng lại một chút, quay người nhìn cô lần cuối. Ánh mắt anh lúc này không còn là sự ngượng ngùng của người thợ sửa nữa, mà là sự thú nhận của một người đàn ông đối với một người phụ nữ. Ánh mắt anh lướt nhanh qua khuôn mặt cô, xuống cổ cô, nơi chiếc váy lụa đang trễ xuống một cách gợi cảm.
"Tạm biệt cô An Nhiên. Chúc cô một buổi chiều mát mẻ."
"Tạm biệt anh, Khải Phong."
Lần này, cánh cửa đóng lại, và An Nhiên biết, Khải Phong sẽ không quay lại vì quên bất cứ thứ gì nữa. Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống. Cô thấy chiếc xe tải bảo trì màu trắng của anh rời khỏi bãi đậu xe.
An Nhiên lại đứng một mình trong căn phòng mát lạnh. Cô đi chậm rãi đến hành lang, nơi Khải Phong vừa đứng trên thang. Cô chạm vào nơi bàn tay anh vừa chạm vào ngực cô.
Cái chạm có sức nặng, không chỉ là của một người lao động mạnh mẽ, mà còn là của một người đàn ông bị hấp dẫn.
An Nhiên nhận ra một điều. Sau hai lần anh sửa máy lạnh, căn phòng đã mát mẻ, nhưng bên trong cô, ngọn lửa vừa được anh vô tình châm ngòi đã bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết.
Cô muốn gặp lại anh. Cô muốn cảm nhận lại sự gần gũi đầy nguy hiểm đó một lần nữa. Và cô phải tìm ra một lý do.