Căn penthouse giờ đây đã chìm trong không khí mát lạnh hoàn hảo. Luồng khí sạch và dịu nhẹ từ dàn lạnh trung tâm ôm lấy An Nhiên, nhưng cô vẫn cảm thấy da thịt mình nóng rực, như thể nhiệt độ cơ thể cô không còn phụ thuộc vào máy điều hòa nữa.
Cô bước vào phòng ngủ, tháo chiếc váy lụa xanh ngọc bích ra. Thân thể cô vẫn còn vương lại cảm giác của cú chạm vừa rồi. Nó không phải là đau, mà là một sự tê dại kéo dài, một rung động kỳ lạ lan tỏa từ lồng ngực xuống tận đầu ngón chân. An Nhiên nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình ửng hồng. Đã lâu lắm rồi, cô không còn cảm thấy sự khao khát dữ dội và thuần túy đến thế.
Cô là An Nhiên—người phụ nữ của những buổi tiệc xa hoa, những cuộc gặp gỡ kinh doanh lạnh lùng và những mối quan hệ xã giao lịch thiệp. Cô đã nghĩ rằng mình đã hoàn toàn kiểm soát được mọi cảm xúc. Nhưng chỉ sau hai giờ đồng hồ, một người đàn ông xa lạ, một người thợ sửa máy lạnh mồ hôi nhễ nhại, đã phá vỡ mọi bức tường phòng thủ tinh thần của cô.
Cô nhớ rõ cảm giác bàn tay anh. Mạnh mẽ, thô ráp, chai sạn, nhưng lại cực kỳ vững vàng. Sức nặng của cú chạm vô tình ấy đã làm bùng lên ngọn lửa hoang dã mà cô đã cố gắng dập tắt bấy lâu.
An Nhiên bước vào phòng tắm, xả nước nóng, cố gắng gột rửa sự căng thẳng. Nhưng khi cô đứng dưới vòi sen, cô lại nhắm mắt lại, tái hiện cảnh Khải Phong đổ người xuống, khoảnh khắc bàn tay anh tìm kiếm điểm tựa và vô tình chạm vào cô. Từng giọt nước ấm trôi tuột trên da thịt cô càng làm tăng thêm sự kích thích dồn nén.
Sau khi tắm xong, cô quấn một chiếc khăn bông quanh người và trở lại phòng khách. Căn phòng đã sạch sẽ, mọi dấu vết của công việc sửa chữa đều biến mất, ngoại trừ...
Ở góc quầy bar, nơi Khải Phong đã trải thảm cao su để hàn dây cảm biến, có một vật nhỏ bị bỏ quên. Đó là chiếc găng tay vải của anh, loại găng tay dày, ngón tay bị mòn do ma sát.
An Nhiên nhặt nó lên. Vải găng tay còn lưu lại mùi của anh. Một mùi hương tổng hợp của mồ hôi nam tính, hơi tanh của kim loại và dầu máy, pha lẫn với một chút hương bạc hà phảng phất. Mùi hương mộc mạc, thật đến kinh ngạc, hoàn toàn khác biệt với những loại nước hoa đắt tiền, kiểu cách mà cô thường ngửi.
Cô đưa chiếc găng tay lên mũi, hít một hơi sâu. Cảm giác vừa thô ráp, vừa mãnh liệt này khiến cô cảm thấy như đang ôm lấy Khải Phong. An Nhiên vứt chiếc găng tay vào hộp đồ trang sức rỗng trên bàn, một hành động vô thức nhưng đầy ý nghĩa, như thể cô đang cất giấu món quà quý giá nhất.
Cô không thể làm việc. Không thể tập trung. Toàn bộ tâm trí cô đều bị hình bóng Khải Phong chiếm hữu.
Cô phải gọi anh ta quay lại.
Nhưng bằng cách nào? Máy lạnh đã hoạt động hoàn hảo. Gọi thợ đến sửa bóng đèn hay chuyển đồ nặng là quá lộ liễu, quá rẻ tiền so với sự tinh tế của cô. Cô cần một lý do chuyên nghiệp, liên quan đến hệ thống máy lạnh, nhưng không phải là lỗi cũ.
An Nhiên đi đến góc tường, nơi Khải Phong đã kiểm tra ống dẫn và va chạm thân mật với cô ở Chương 3. Cô quan sát kỹ. Cô cần phải bắt anh trở lại vị trí đó, nơi không gian kín và sự gần gũi là không thể tránh khỏi.
Cô nảy ra một ý tưởng.
Cô trở lại phòng tắm, lấy một chiếc cốc thủy tinh nhỏ, hứng một ít nước rồi cẩn thận quay lại góc tường. Cô dùng đầu ngón tay làm ẩm mép tấm ốp gỗ, sau đó dùng đầu bút chì tạo ra một vệt ẩm nhỏ, kéo dài xuống sàn nhà. Vết ẩm rất nhẹ, nhưng dưới con mắt của một kỹ thuật viên chuyên nghiệp, nó có thể là dấu hiệu của một lỗi rò rỉ nước thải bên trong ống dẫn.
Một sự cố đòi hỏi phải tháo tấm ốp, kiểm tra bằng đèn pin, và cần phải chui vào khe hẹp. Hoàn hảo.
An Nhiên nhìn chằm chằm vào vết nước giả tạo. Cô cảm thấy một sự pha trộn giữa tội lỗi và sự phấn khích tột độ. Cô đang chủ động giăng bẫy cho người đàn ông này.
Cô quay lại phòng thay đồ. Chiếc váy lụa satin xanh ngọc bích đã hoàn thành sứ mệnh của nó. Lần này, An Nhiên chọn một bộ trang phục khác: Áo hai dây cổ đổ bằng chất liệu thun co giãn màu kem, ôm sát phần eo và ngực, kết hợp với quần short lụa ngắn. Bộ đồ này kín đáo hơn một chút so với váy ngủ, nhưng lại gợi cảm và khiêu khích hơn vì nó làm nổi bật đường cong cơ thể trong khi vẫn mang vẻ "thoải mái ở nhà".
Cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ đủ để làm đôi mắt thêm sắc sảo. Cô muốn khi Khải Phong nhìn cô, anh sẽ thấy không chỉ là một chủ nhà bị nóng bức, mà là một người phụ nữ đang chủ động mời gọi.
Lấy điện thoại, An Nhiên hít một hơi sâu. Cô luyện tập giọng nói của mình, phải là giọng nói lo lắng, nhưng không quá hoảng loạn.
Cô nhấn số của công ty dịch vụ.
"Tôi là An Nhiên, ở căn penthouse tầng 25. Tôi vừa gọi kỹ thuật viên Khải Phong đến sửa máy lạnh..." Cô tạm dừng, cố gắng tạo ra sự kịch tính. "Vâng, máy lạnh đã mát rồi, nhưng... tôi vừa phát hiện một vệt ẩm nhỏ ở góc tường ngay dưới hệ thống ống dẫn. Tôi lo lắng nó có thể là lỗi rò rỉ nước thải hoặc rò rỉ gas. Tôi cần Khải Phong quay lại kiểm tra gấp."
Đầu dây bên kia hứa sẽ liên lạc với Khải Phong. An Nhiên cúp máy, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, không phải vì nóng, mà vì sự hồi hộp.
Chỉ vài phút sau, điện thoại cô reo lên. Là số lạ. Cô biết đó là ai.
"Alo, tôi nghe."
"Cô An Nhiên, là tôi, Khải Phong đây. Tổng đài vừa báo cô gọi lại vì vấn đề rò rỉ nước?" Giọng anh vẫn trầm ấm, nhưng có một chút nghi hoặc, một chút cảnh giác.
"Vâng, Khải Phong. Anh xem này, tôi thấy có một vết ẩm ngay chỗ anh vừa tháo tấm ốp kiểm tra áp suất ấy. Tôi sợ anh làm ảnh hưởng đến đường ống nước thải rồi. Nếu nó rò rỉ, nó sẽ hỏng hết tường của tôi mất." An Nhiên cố tình đổ lỗi một cách khéo léo để anh cảm thấy có trách nhiệm.
Khải Phong im lặng một giây, như đang cân nhắc. "Được rồi, cô An Nhiên. Tôi đã kiểm tra rất kỹ, nhưng nếu cô nói có rò rỉ, tôi sẽ quay lại ngay lập tức để kiểm tra đường ống thoát nước. Tôi sẽ đến trong khoảng hai mươi phút nữa."
"Cảm ơn anh. Tôi chờ anh."
An Nhiên cúp máy. Cô đi đến quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu vang trắng lạnh. Cô nhấp một ngụm, cảm thấy hương vị chát nhẹ tan trong miệng.
Cô nhìn vào gương, ánh mắt cô đầy tự tin và quyết đoán. Cô đã tạo ra lý do, đã chuẩn bị trang phục, đã dọn dẹp tâm trí. Lần này, sự gần gũi sẽ không còn là sự cố đáng yêu nữa.
Nó sẽ là một trò chơi nguy hiểm do chính cô dàn dựng.
Cô nghe thấy tiếng thang máy đang đi lên. Khải Phong đã đến.
An Nhiên đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa, trên môi nở một nụ cười gợi cảm nhất mà cô đã luyện tập trong suốt sự nghiệp của mình.
Cô đã sẵn sàng cho "bước chân của người hùng lao động" lần thứ hai.