Chuông cửa vang lên một tiếng ngắn gọn và dứt khoát.
An Nhiên hít sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim cô lại đập mạnh như muốn xuyên thủng lồng ngực. Cô bước ra mở cửa, trên môi là nụ cười mà cô đã rèn luyện để che giấu mọi suy nghĩ sâu kín.
Khải Phong đứng đó, vẫn bộ đồng phục xám đã phai màu. Anh đeo chiếc balo đồ nghề trên lưng, nhưng lần này, anh không còn vẻ vội vã của người hùng đến giải cứu nữa. Ánh mắt anh có vẻ sắc sảo và dò xét hơn.
Điều đầu tiên Khải Phong nhận ra là nhiệt độ. Căn phòng mát lạnh hoàn hảo. Anh thoáng nhíu mày, bởi nếu có sự rò rỉ nước thải hoặc gas, nhiệt độ có thể bị ảnh hưởng.
Điều thứ hai anh nhận ra là An Nhiên.
Cô mặc chiếc áo thun hai dây cổ đổ, chất liệu mềm mại chảy lượn trên vòng một đầy đặn của cô, để lộ làn da mịn màng ở vai và xương quai xanh. Chiếc quần short lụa ngắn ngủn gần như ẩn dưới tà áo, phô bày đôi chân thon dài. Khải Phong có thể cảm nhận được sức nóng dồn lên mặt mình, nhưng anh buộc phải giữ cho khuôn mặt mình lạnh lùng.
"Chào cô An Nhiên," anh nói, giọng anh trầm và khô khốc. "Cô nói là có vấn đề rò rỉ nước ở góc tường?"
"Vâng, Khải Phong." An Nhiên hơi nghiêng đầu, để lộ một chút cổ. "Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh quay lại, nhưng tôi lo lắng lắm. Anh xem này."
Cô dẫn anh đến góc tường, nơi cô đã tạo ra vết ẩm.
Khải Phong cúi xuống kiểm tra. Anh chạm ngón tay vào vết ẩm, sau đó đưa lên mũi ngửi. Không có mùi gas, không có mùi nước thải. Chỉ là nước lọc. Anh khẽ hít một hơi, nhận ra sự giả tạo tinh vi của cô. Vết ẩm quá nhỏ, và nếu là rò rỉ, nó đã lan rộng hơn nhiều.
Nhưng Khải Phong không vạch trần cô. Anh nhìn lên An Nhiên, và ánh mắt họ chạm nhau. Trong ánh mắt cô, anh thấy sự thử thách và cầu xin đan xen. Cô không cần một người thợ sửa. Cô cần anh.
Anh quyết định chơi theo luật của cô.
"Vâng, có vẻ có vấn đề nhỏ ở đường ống thoát nước," Khải Phong nói một cách chuyên nghiệp, mặc dù giọng anh hơi bị nghẹn lại. "Nó đòi hỏi tôi phải tháo tấm ốp ra kiểm tra lần nữa, xem mối nối có bị lỏng không. Cô đứng xa ra một chút, tôi sẽ tháo nó ra."
Khải Phong đặt hộp đồ nghề xuống, anh đã học được bài học. Anh cẩn thận trải một chiếc khăn lớn ra sàn trước khi quỳ xuống. Anh đeo găng tay vải vào, cố gắng giấu đi bàn tay đã vô tình chạm vào cô.
Anh tháo tấm ốp gỗ, và khu vực ống dẫn lại lộ ra. Vẫn là không gian kín và chật chội quen thuộc.
"Cô An Nhiên," Khải Phong nói, không quay đầu lại. "Tôi cần phải chui vào đây. Chỗ này tối quá, tôi không mang theo đèn đội đầu. Cô có thể chiếu đèn pin giúp tôi lần nữa không?"
Đây là điều An Nhiên chờ đợi.
Cô cầm chiếc đèn pin, bước đến gần. Lần này, cô không đứng xa. Cô đứng sát mép tủ trưng bày, nơi cô biết, Khải Phong sẽ không thể trốn tránh cô.
Khải Phong quỳ xuống, sau đó anh nghiêng nửa người trên chui vào khe hẹp. Anh biết rõ hậu quả của sự gần gũi này, nên anh cố tình giữ khoảng cách vật lý tối đa với cô.
Nhưng An Nhiên đã quyết định hành động.
Cô đứng giữ đèn pin, hướng ánh sáng vào sâu bên trong. Khải Phong đang vặn một con ốc gần đường ống thoát nước.
"Nước rò rỉ ở đâu, Khải Phong?" An Nhiên hỏi, giọng cô thì thầm, hơi thở cô phả nhẹ vào lưng anh.
"Ngay chỗ này, cô An Nhiên. Rất nhỏ, tôi cần phải vặn chặt lại," anh trả lời.
"Để tôi xem rõ hơn," An Nhiên nói. Cô chủ động nghiêng người về phía trước, đẩy hông mình lại gần. Cô hơi trượt chân trên chiếc khăn lót sàn.
"Ôi!" Cô thốt lên một tiếng nhỏ, không hẳn là sợ hãi, mà là tiếng kêu của sự khiêu khích.
Khải Phong giật mình. Anh quay đầu lại, và trong khoảnh khắc đó, vòng eo rắn chắc của anh gần như áp sát vào hông của An Nhiên.
Cú chạm này kéo dài hơn lần trước. Lớp vải thun mềm mại của áo cô tiếp xúc với lớp vải thô ráp của áo anh, và cô cảm nhận rõ ràng sự ấm nóng, mạnh mẽ của cơ bụng anh đang căng lên.
Khải Phong không dám cử động. Anh thở dốc. Mùi hương nước hoa đắt tiền, tinh tế của cô hòa quyện với mùi mồ hôi nam tính của anh trong không gian hẹp.
"Cô... cô ổn không?" Khải Phong hỏi, giọng anh như bị siết lại. Anh không dám nhúc nhích vì sợ sẽ tạo ra một va chạm mạnh mẽ hơn nữa.
"Tôi... tôi hơi chóng mặt," An Nhiên nói, cô cố tình không lùi lại. Cô giữ nguyên tư thế, duy trì sự tiếp xúc đó. Cô ngước nhìn khuôn mặt anh, khoảng cách chỉ còn vài centimet.
Đôi mắt Khải Phong đang cháy rực. Anh đã mất hết vẻ điềm tĩnh. Khuôn mặt anh gần cô đến mức cô có thể đếm được những sợi râu lún phún vừa mới cạo.
"Cô... cô lùi lại một chút đi. Cô sẽ chắn ánh sáng mất." Khải Phong buộc phải nói, nhưng đó là một lời nói dối vụng về. An Nhiên biết anh đang muốn đẩy cô ra để bảo vệ ranh giới của chính anh.
"Tôi xin lỗi," An Nhiên nói, nhưng thay vì lùi lại, cô lại nghiêng đầu gần hơn, như thể đang cố gắng nhìn rõ hơn vào đường ống. Hơi thở nóng ấm của cô lướt qua tai anh.
Khải Phong không thể chịu đựng được nữa. Anh nhanh chóng vặn chặt con ốc, rút tay ra khỏi khe hẹp và đứng bật dậy.
Khi anh đứng thẳng lên, cơ thể anh và An Nhiên va vào nhau trong một khoảnh khắc ngột ngạt. Lần này, An Nhiên có thể cảm nhận được độ cứng cáp và sức mạnh cơ bắp của anh qua lớp vải.
Khải Phong lùi lại ngay lập tức, cách cô hai bước. Anh đưa tay lên che mặt, như thể đang cố gắng lau đi mồ hôi, nhưng An Nhiên biết anh đang cố che giấu sự xáo trộn trên