ánh trăng cuối thu

Chương 10: NHỮNG NGÀY THU VÀ SỰ NGẦN NGẠI


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Vi Tịnh bước ra khỏi nhà với cảm giác hơi bồn chồn. Cô biết hôm nay sẽ gặp Hạ Kình Vũ trong lớp, nhưng không hiểu sao cảm giác bình thường lại trở nên khó chịu. Cô tự nhủ: “Chỉ là lớp học thôi mà… tại sao tim mình lại đập nhanh thế?”

Trên đường, cô ghé qua quán quen, mua một ly trà sữa nhỏ. Khi vừa bước ra, thấy Hạ Kình Vũ đang đứng bên kia đường, tay cầm điện thoại, nhìn cô bằng ánh mắt quen thuộc.

“Em đi học sớm hả?” Anh gọi.

“À… ừ…” Cô lúng túng, giọng nhỏ đến mức chỉ vừa đủ để anh nghe.

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

“Đi cùng anh nhé, đỡ buồn ngủ.”

Vi Tịnh gật đầu, nắm lấy balo, bước theo anh. Cảm giác bước đi cạnh Hạ Kình Vũ khiến cô vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô nhận ra, trái tim mình đã quen với nhịp điệu có anh bên cạnh.

Khi vào lớp, không khí vẫn như những buổi học trước: Hạ Kình Vũ đứng ở bàn, mắt liếc qua cô vài lần. Nhưng hôm nay, có vẻ như anh hơi lúng túng một chút, khác hẳn vẻ tự tin thường thấy.

Giữa giờ, thầy giáo thông báo có bài kiểm tra bất ngờ. Một cơn run nhẹ lan tỏa trong lòng Vi Tịnh. Cô luôn không giỏi môn này, và hôm nay, lại không biết Hạ Kình Vũ có thể giúp cô hay không.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn cô:

“Đừng lo, anh sẽ giúp em.”

“Nhưng…” Cô chưa kịp nói hết thì anh nghiêng người, giọng trầm:

“Em chỉ cần tập trung thôi, còn lại để anh lo.”

Trái tim cô nhảy lên một nhịp. Cô cố gắng tập trung, nhưng không thể nào không cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang qua bàn tay chạm nhẹ.

Bài kiểm tra bắt đầu. Vi Tịnh nhìn xuống đề, cố gắng tập trung, nhưng ánh mắt cô lại thỉnh thoảng chạm vào Hạ Kình Vũ. Anh ngồi gần, thi thoảng nhìn cô, chỉ cần một cái nháy mắt hay nụ cười nhẹ, là cô như được tiếp thêm sức mạnh.

Kết thúc bài, cô thở phào nhẹ nhõm. Hạ Kình Vũ nghiêng người sang, nói:

“Em làm tốt lắm.”

“Thật sao…?”

“Ừ. Anh đã để ý từ lúc em làm phần tính toán.”

Vi Tịnh đỏ bừng, cúi mặt. Cô biết, nếu chỉ một câu khen bình thường, hôm nay sẽ chẳng có gì đặc biệt. Nhưng từ miệng Hạ Kình Vũ nói ra, mọi thứ trở nên khác hẳn.

Buổi trưa, Hạ Kình Vũ đề nghị đi ăn cùng nhau. Vi Tịnh không từ chối. Họ chọn một quán cơm nhỏ gần trường, yên tĩnh và ít người.

Khi ngồi xuống, Hạ Kình Vũ bất ngờ hỏi:

“Em có phiền không nếu hôm nay anh muốn chụp vài bức ảnh em?”

“Chụp… à… ảnh?” Cô hơi hoảng, mặt đỏ bừng.

“Ừ, kiểu tự nhiên, không cần tạo dáng. Anh chỉ muốn lưu lại khoảnh khắc em bình yên.”

Vi Tịnh ngập ngừng, nhưng rồi nhận ra trong ánh mắt anh, sự chân thành. Cô gật đầu.

Họ ra ngoài, đứng dưới gốc cây lá vàng rơi. Ánh sáng thu nhạt, nắng chiếu qua kẽ lá tạo những vệt sáng lung linh trên tóc cô. Hạ Kình Vũ đưa máy lên, nhưng không chỉ chụp, anh còn nhẹ nhàng chỉnh tóc, điều chỉnh ánh sáng trên gương mặt cô.

“Đừng đứng cứng quá. Hơi nghiêng đầu một chút.”

Cô lúng túng, nhưng vẫn làm theo.

“Rồi, đẹp. Nhìn như tranh vẽ.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn mang chút tinh nghịch.

Vi Tịnh đỏ bừng, cúi xuống nhìn đất.

Anh cười, nhẹ nhàng:

“Em đỏ mặt rồi đó.”

“…Anh đừng trêu em nữa.”

“Anh không trêu đâu. Anh chỉ nói thật thôi.”

Câu nói đơn giản ấy khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.

Trên đường về trường, Vi Tịnh nhận thấy Hạ Kình Vũ có vẻ bồn chồn hơn bình thường.

“Có chuyện gì à?” cô hỏi.

Anh lắc đầu, nhưng rồi dừng lại, nghiêng người nhìn cô:

“Có thể… em đừng cười trước mặt anh như vậy được không?”

“…Cười sao?”

“Cười khiến anh muốn tiến tới hơn, mà anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”

Vi Tịnh lặng thinh, cảm giác vừa ngượng vừa hạnh phúc.

Chiều, trong lớp thực hành, cô gặp một chút hiểu lầm nhỏ. Một nhóm nam trong lớp, khi thấy cô và Hạ Kình Vũ đứng gần nhau, bắt đầu bàn tán. Một cậu trong nhóm còn cầm điện thoại lên chụp lén.

Vi Tịnh đỏ bừng, quay mặt đi.

Hạ Kình Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:

“Không sao, bỏ qua họ. Chúng ta biết mình là ai là đủ.”

“…Anh…”

“Đừng lo. Anh sẽ luôn ở bên em.”

Trái tim cô như tan chảy. Cô biết rằng, dù có hiểu lầm từ người khác, anh sẽ là người duy nhất cô cần tin tưởng.

Sau giờ học, Vi Tịnh muốn về sớm, nhưng Hạ Kình Vũ kéo cô lại:

“Đi dạo một chút với anh nhé.”

“…Anh muốn đi đâu?”

“Không đâu xa, chỉ là muốn cùng em đi dạo trong công viên gần trường. Gió thu hôm nay rất đẹp.”

Vi Tịnh không từ chối. Họ đi bộ dưới những hàng cây ngả vàng, lá rơi lả tả theo gió. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân và tiếng thở nhẹ.

“Em có biết không…” Anh bỗng nhiên nói, giọng trầm hẳn.

“…Hả?”

“Anh thích nhìn em khi em tập trung, khi em cười, khi em đỏ mặt…”

“…Anh… thật sao?”

“Ừ. Anh… không biết mình đã thích em từ lúc nào, chỉ biết là càng ngày càng không thể rời mắt.”

Vi Tịnh im lặng, tim nhảy loạn nhịp.

“Anh…” Cô mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Anh tiến lại gần, giọng nhỏ:

“Em… có sợ anh quá gần không?”

Vi Tịnh lắc đầu, tim như muốn nhảy ra ngoài.

“Không… em không sợ.”

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô.

Cô không rút tay. Lần đầu tiên, cô để cho bản thân hoàn toàn tin tưởng, đặt lòng mình vào anh.

Trên đường về, một vài hiểu lầm nhỏ xuất hiện khi Lâm An vô tình nhìn thấy hai người và bắt chuyện:

“Ôi, hôm nay hai người lại đi với nhau sao? Trông đẹp đôi ghê!”

Vi Tịnh đỏ mặt, lúng túng.

Hạ Kình Vũ thì mỉm cười, tay vẫn giữ tay cô, ánh mắt dịu dàng:

“Không sao. Chúng ta chỉ đi dạo thôi.”

Những lời nói đơn giản ấy đủ khiến cô cảm thấy bình yên.

Về đến nhà, Vi Tịnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, lá vàng rơi theo gió. Cô mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm.

“Chỉ cần anh bên cạnh… thì dù có hiểu lầm hay khó xử, em cũng không sợ.”

Nhưng trong lòng cô, vẫn tồn tại một chút băn khoăn:

Liệu những hiểu lầm nhỏ từ bên ngoài sẽ còn xuất hiện? Liệu cô và Hạ Kình Vũ có thể vượt qua tất cả mà giữ được mối quan hệ này?

Cô nhắm mắt lại, tim nhảy lên từng nhịp, nhưng lần này, là nhịp tim biết tin tưởng, biết mở lòng, và biết rằng… mùa thu này, sẽ thật đẹp khi có anh bên cạnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×