Buổi sáng hôm ấy, Vi Tịnh thức dậy với một cảm giác vừa lạ vừa quen. Lạ vì từ khi nào trái tim cô đã nhịp nhanh chỉ vì một tin nhắn hay một ánh nhìn của Hạ Kình Vũ; quen vì cô biết rằng cảm giác này không còn là lần đầu tiên cô trải qua.
Cô nhìn vào điện thoại, dòng tin nhắn của anh vẫn còn hiện trên màn hình:
“Em dậy chưa? Anh đang ở cổng.”
Cô mím môi, tim thình thịch. Cô biết nếu cô đi chậm, anh sẽ đợi. Và đúng như dự đoán, khi cô mở cổng, Hạ Kình Vũ đứng đó, tay cầm ly cà phê nóng, ánh nắng chiếu lên mái tóc làm gương mặt anh rực sáng.
“Chào buổi sáng,” giọng anh trầm ấm nhưng vẫn mang chút tinh nghịch.
“Chào…” Cô đáp, giọng nhỏ, mắt hơi lấp lánh.
Anh đưa ly cà phê cho cô:
“Latte ít đường, nhiều kem, giống hôm trước. Anh nghĩ em sẽ cần.”
Cô không kịp nói gì, chỉ cầm ly, hơi run. Cô không hiểu tại sao chỉ là một hành động nhỏ mà tim cô lại đập nhanh đến vậy.
Trong lớp, Vi Tịnh không thể ngồi yên. Mỗi lần Hạ Kình Vũ quay lại nhìn cô, cô lại cảm thấy như toàn bộ thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn hai người họ. Cô cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng mắt cô vẫn thỉnh thoảng liếc sang anh, và không ít lần bắt gặp anh cũng đang lén nhìn cô.
Bỗng nhiên, trong tiết thực hành, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía bàn đối diện. Một nhóm bạn gái đang thì thầm và chỉ tay về phía cô.
“Xem này, Hạ Kình Vũ sáng nay lại đợi Vi Tịnh trước cổng!”
“Đúng rồi! Hai người đi chung nữa kìa!”
Vi Tịnh cảm thấy má nóng bừng. Cô cúi xuống vội vàng, nhưng Hạ Kình Vũ thì… vẫn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như muốn bảo vệ cô giữa lớp học ồn ào.
Một cảm giác vừa xấu hổ vừa ấm áp lan tỏa trong lòng cô. Cô nhận ra rằng: cô đã không còn muốn tránh anh nữa.
Sau tiết học, Hạ Kình Vũ đề nghị:
“Đi ăn trưa cùng anh nhé? Anh muốn thử một quán mới.”
Vi Tịnh lúng túng, nhưng rồi cô cũng gật đầu.
Trên đường đi, họ trò chuyện thoải mái hơn thường lệ. Hạ Kình Vũ kể về những dự án anh đang thực hiện, còn Vi Tịnh kể về một vài bức ảnh cô chụp gần đây. Mọi thứ bình thường, nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.
Khi đến quán, cô nhìn xung quanh — quán khá yên tĩnh, ánh sáng mềm, hơi thở mùi cà phê lan tỏa khắp không gian. Hạ Kình Vũ kéo ghế cho cô, cô ngồi xuống, tim đập nhanh đến mức cô gần như không thở nổi.
Anh nhìn cô, giọng nói trầm:
“Em trông rất ổn hôm nay.”
Vi Tịnh đỏ bừng, cúi mặt, không dám đáp lại.
Trong lúc chờ đồ ăn, Hạ Kình Vũ nhận được điện thoại. Anh hơi cau mày khi nhìn màn hình.
“Có việc sao?” Vi Tịnh hỏi.
“Không, chỉ là công việc thôi.” Anh cúp máy, nhưng gương mặt vẫn hơi nghiêm.
Vi Tịnh nhìn anh, cảm giác một chút lo lắng len lên. Nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm, anh quay sang cười dịu dàng:
“Đừng lo. Chỉ là việc thường ngày của anh thôi. Chúng ta tiếp tục ăn trưa nhé.”
Cô thở phào, nhưng tim vẫn nhói nhói một cách lạ lùng.
Sau bữa trưa, họ đi dạo quanh công viên gần quán. Lá cây vàng rơi, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa cỏ. Không gian yên tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy mọi thứ chỉ còn lại hai người họ.
“Anh…” Vi Tịnh bất ngờ mở lời, giọng hơi run.
“Hả?”
“Em… em sợ… em không biết nên làm gì với tình cảm này.”
Hạ Kình Vũ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm và ấm áp. Anh chậm rãi đưa tay nắm lấy tay cô:
“Anh hiểu. Em chưa quen, chưa dám tin. Nhưng anh sẽ chờ. Không vội vàng.”
Cô nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ tay anh, tim như tan chảy.
“Nhưng… nếu có lúc em muốn tránh anh…” cô lắp bắp.
“Anh sẽ không rời đi,” anh nói chắc nịch, đôi môi cong một nụ cười rất nhẹ.
Vi Tịnh ngước nhìn anh, tim nhảy loạn nhịp.
Cô biết, dù lo sợ, nhưng cô đã bắt đầu tin rằng có anh bên cạnh là điều bình yên nhất.
Chiều hôm đó, khi hai người quay về trường, Vi Tịnh gặp lại Lâm An.
“Vi Tịnh… hôm nay cậu với Hạ Kình Vũ có đi ăn trưa cùng nhau hả?”
Vi Tịnh đỏ mặt, lúng túng:
“Ừ… chỉ là đi ăn trưa thôi…”
Lâm An nhếch môi, ánh mắt có chút tinh quái:
“Ừ, chỉ là ăn trưa thôi… nhưng nhìn hai người đi cạnh nhau thế… ai cũng tưởng có chuyện khác.”
Vi Tịnh cúi mặt, không biết phải trả lời sao.
Một lúc sau, Lâm An đi, để lại Vi Tịnh đứng đó với tâm trạng rối bời. Cô không ngờ một sự việc nhỏ như đi ăn trưa cũng có thể tạo ra hiểu lầm nhẹ như vậy.
Cô tự nhủ:
“Không sao, chỉ cần Hạ Kình Vũ hiểu… là đủ.”
Vừa bước vào lớp, cô nhìn thấy Hạ Kình Vũ đang đứng chờ ở bàn cô, tay cầm một tập bài tập nhóm.
“Anh đợi em lâu chưa?”
“Không lâu.” Giọng anh vẫn bình thản, nhưng đôi mắt ánh lên sự quan tâm đặc biệt.
Vi Tịnh hít một hơi, ngồi xuống. Họ cùng nhau làm bài tập, không nói nhiều nhưng đôi khi ánh mắt chạm nhau, cô cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng trong từng hành động của anh.
Tan học, khi Vi Tịnh định ra về, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô — là Lâm An.
“Vi Tịnh… cậu thật sự thích Hạ Kình Vũ phải không?”
Cô hỏi thẳng, giọng pha chút tò mò và tinh quái.
Vi Tịnh sững người, không trả lời.
Cô biết, đây là khoảnh khắc mà mình không thể né tránh nữa.
Lâm An nhún vai, mỉm cười:
“Không sao… tớ chỉ tò mò thôi. Nhưng cậu… nên cẩn thận. Hạ Kình Vũ không phải là người dễ động lòng. Một khi đã thích, sẽ rất nghiêm túc.”
Vi Tịnh gật đầu, tim đập nhanh.
Cô biết lời nhắc nhở ấy không phải là lời cảnh báo, mà là lời nhắc nhở chính mình: cô phải xác định cảm xúc của bản thân, và đối mặt với tình cảm này một cách nghiêm túc.
Khi cô quay lại, Hạ Kình Vũ đang đứng chờ.
“Đi thôi,” anh nói, giọng trầm ấm.
Cô nắm chắc balo, bước theo anh, và lần đầu tiên, cô cảm thấy an toàn tuyệt đối khi đi bên cạnh một người mà trái tim cô đã muốn tin tưởng hoàn toàn.
Buổi tối, cô về phòng, ngồi bên cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, lá cây ngoài sân rơi nhẹ theo gió. Cô thầm nhủ:
“Chỉ cần anh hiểu… chỉ cần anh luôn ở bên… thì em sẽ học cách tin tưởng và mở lòng.”
Nhưng trong tâm trí cô, một nỗi lo nhỏ len lỏi:
Liệu mọi chuyện có thật sự suôn sẻ, hay sẽ có những hiểu lầm khác đến từ những người xung quanh?
Cô thở dài, khép mắt lại.
Nhịp tim vẫn đập nhanh, nhưng lần này… là vì ngọt ngào, không còn hoang mang.
Và cô biết, từ lúc này, hành trình cảm xúc giữa cô và Hạ Kình Vũ sẽ còn kéo dài, với những bất ngờ, hiểu lầm nhẹ, và những nhịp tim nhảy nhót liên tục…