Buổi sáng hôm ấy, Vi Tịnh thức dậy trong trạng thái vừa háo hức vừa bồn chồn. Cô nhấn nhá từng chi tiết trong tâm trí: hôm nay sẽ gặp Hạ Kình Vũ tại lớp, sẽ cùng anh đi thực hành, sẽ được anh chăm sóc như những ngày qua… nhưng cảm giác lo lắng cũng len lỏi. Cô tự nhủ: “Liệu hôm nay có chuyện gì xảy ra không? Có ai làm phiền chúng ta không?”
Cô chuẩn bị thật nhanh, xách balo ra khỏi nhà, bước qua con phố quen thuộc. Thật may, cổng trường vẫn yên tĩnh, chỉ có Hạ Kình Vũ đứng đó, tay cầm ly trà sữa quen thuộc, ánh mắt ánh lên vẻ hạnh phúc khi thấy cô.
“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng ấm áp.
“Chào…” Cô đáp, hơi run, cố che đi cảm giác bối rối.
Anh mỉm cười, đặt ly trà lên tay cô:
“Latte ít đường, nhiều kem, như em thích. Hôm nay em cần tỉnh táo đấy.”
Cô đỏ mặt, mấp máy môi nhưng không nói gì, chỉ cầm ly. Chỉ cần một hành động nhỏ của anh cũng đủ khiến tim cô nhảy loạn nhịp.
Vào lớp, không khí vẫn nhộn nhịp. Học sinh xung quanh vẫn lén nhìn cô và Hạ Kình Vũ, nhưng Vi Tịnh không còn để ý nhiều như trước. Cô đã học cách tin tưởng anh, đã học cách cảm nhận sự quan tâm ấy mà không nghi ngờ.
Trong tiết thực hành, thầy giáo thông báo:
“Hôm nay các nhóm sẽ làm bài thực hành ngoài trời, ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên.”
Vi Tịnh quay sang Hạ Kình Vũ, đôi mắt ánh lên lo lắng:
“Anh… em sợ mình làm hỏng phần này.”
Anh mỉm cười dịu dàng, đặt tay lên vai cô:
“Em đừng lo, anh sẽ cùng em. Chỉ cần làm hết sức, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Cảm giác an toàn từ lời anh nói khiến tim cô dịu lại.
Khi họ ra sân, lá vàng rơi lả tả theo gió thu, tạo nên một khung cảnh lãng mạn. Hạ Kình Vũ cầm máy ảnh, hướng dẫn Vi Tịnh đứng vào các vị trí ánh sáng đẹp. Cô cố gắng làm theo, nhưng đôi lúc vẫn vụng về.
“Đừng lo,” anh trấn an. “Em có vẻ đẹp tự nhiên mà không cần cố gắng quá.”
Vi Tịnh đỏ mặt, cúi xuống, nhưng không giấu nổi nụ cười. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập.
Bỗng nhiên, một cậu bạn nam trong lớp tiến lại gần, trông khá quen thuộc nhưng Vi Tịnh chưa từng thân thiết:
“Vi Tịnh, hôm nay đi thực hành với Hạ Kình Vũ à? Nghe nói hai người… à, không, chỉ tò mò thôi.”
Cô hơi sững, mặt đỏ bừng, chưa kịp nói gì thì Hạ Kình Vũ đã bước tới, ánh mắt nghiêm nghị:
“Anh khuyên em nên giữ khoảng cách với cô ấy. Nếu không, sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Cậu bạn ấy giật mình, hơi lúng túng, rồi lảng đi. Vi Tịnh nhìn Hạ Kình Vũ, đôi mắt vừa biết ơn vừa ngại ngùng:
“Anh… sao dữ vậy?”
Anh hạ giọng, dịu dàng:
“Chỉ là anh lo cho em thôi. Ai cũng muốn bảo vệ người mình quý mà.”
Trái tim cô tan chảy. Cô không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh, như muốn tự nhủ: “Em cũng cần anh, mãi mãi.”
Buổi trưa, Hạ Kình Vũ đề nghị đi ăn cùng nhau. Vi Tịnh không từ chối. Họ chọn một quán cơm nhỏ, yên tĩnh, ít người. Trên đường đi, cô lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tình cảm dâng trào.
Khi ngồi xuống, Hạ Kình Vũ đặt tay lên tay cô:
“Em cảm thấy thế nào khi mọi người nhìn chúng ta?”
Vi Tịnh hơi lúng túng, đỏ mặt:
“Em… em không biết.”
Anh mỉm cười, dịu dàng:
“Đừng lo, anh hiểu. Chỉ cần em tin anh, mọi thứ khác đều không quan trọng.”
Cô gật đầu, tim ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Sau bữa trưa, họ đi dạo quanh công viên gần đó. Lá vàng rơi, gió thu mơn man, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Hạ Kình Vũ bỗng nghiêng người, giọng trầm:
“Em biết không, khi anh nhìn thấy em cười, anh cảm thấy mọi thứ trên đời này đều đáng giá.”
Vi Tịnh im lặng, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
“Anh… sao lúc nào cũng nói những câu khiến em không thở nổi vậy?” cô hỏi, lúng túng.
Anh cười, đôi mắt sáng long lanh:
“Vì anh muốn em hiểu anh… và vì anh muốn em đỏ mặt.”
Cô lặng im, nhịp tim loạn nhịp, nhưng lần này, cô không né tránh. Cô biết, mỗi lời anh nói đều chân thành, và cô muốn đặt lòng mình trọn vẹn vào anh.
Chiều, khi trở về trường, Vi Tịnh gặp lại Lâm An. Cô ta tiến tới, ánh mắt tinh quái nhưng không còn vẻ đùa giỡn:
“Vi Tịnh… cậu với Hạ Kình Vũ… trông hơi quá mức thân thiết rồi đấy.”
Vi Tịnh đỏ mặt, lúng túng:
“Chúng em… chỉ là bạn thôi…”
Lâm An nhếch môi, ánh mắt nghiêm túc hơn:
“Tớ hiểu, nhưng cậu nên cẩn thận. Hạ Kình Vũ không dễ dàng rung động, nhưng một khi đã thích, sẽ nghiêm túc.”
Vi Tịnh biết lời nhắc nhở này không phải cảnh báo, mà là lời dặn dò: cô cần chuẩn bị tinh thần cho những biến cố nhỏ có thể xảy ra từ hiểu lầm hoặc từ sự chú ý của người khác.
Hạ Kình Vũ đợi cô ở bàn, tay cầm tập bài tập nhóm. Anh mỉm cười:
“Đi thôi, để anh dẫn em về.”
Trên đường về, hai người đi cạnh nhau, nắm tay, cảm giác bình yên nhưng trái tim vẫn nhảy nhót.
Khi đi qua một quán sách nhỏ, Hạ Kình Vũ dừng lại, nhìn cô:
“Em thích gì trong này không?”
Vi Tịnh ngạc nhiên, lắc đầu:
“Em… không biết…”
Anh cười, kéo cô vào trong.
“Không sao, anh sẽ chọn cho em.”
Cô nhìn anh, tim như muốn vỡ ra vì hạnh phúc. Mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô cảm nhận được tình cảm sâu sắc, chân thành.
Về đến nhà, Vi Tịnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, lá vàng rơi theo gió. Cô mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm:
“Chỉ cần anh bên cạnh… dù có hiểu lầm nhỏ, em cũng không sợ.”
Nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một chút băn khoăn:
Liệu những hiểu lầm nhỏ từ người khác có thể làm xáo trộn mọi thứ không? Liệu cô và Hạ Kình Vũ có đủ mạnh mẽ để vượt qua những thử thách, dù chỉ là những hiểu lầm nhẹ?
Cô nhắm mắt lại, tim nhảy lên từng nhịp, nhưng lần này là nhịp tim biết tin tưởng, biết mở lòng, và biết rằng… mùa thu này sẽ thật đẹp khi có anh bên cạnh, bất kể những hiểu lầm và thử thách nhỏ xảy ra.