Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len qua ô cửa sổ nhỏ chiếu lên gương mặt Lạc Tinh Vy. Nhưng khác mọi ngày, cô không thấy uể oải hay chậm chạp. Cảm giác như trái tim còn đập theo nhịp của tối qua—nhịp run nhẹ mỗi khi cô nhớ đến dáng đứng của Phó Tư Trầm dưới cơn mưa và câu nói thấp giọng “Cậu khiến tôi muốn để ý nhiều hơn.”
Hinh Nhi từ giường trên thò đầu xuống, thấy bạn mình ôm chăn cười ngây ngô thì la lên:
— Trời ơi Vy, mới sáng mà cậu nhìn như vừa uống rượu hạnh phúc ấy.
Tinh Vy giật mình.
— Tớ… tớ có gì đâu.
— Còn chối. Cậu đang nghĩ tới học trưởng Phó đúng không?
— Không! — Cô chụp lấy cái gối che mặt, nhưng hai tai đỏ bừng đã tố cáo tất cả.
Hinh Nhi nhìn trời đầy kiểu “biết ngay mà”:
— Cái khoảnh khắc tối qua ai nhìn vào cũng nhận ra. Học trưởng lạnh như băng mà lại che ô cho cậu, còn dặn dò cậu đủ thứ. Cậu đừng nói là không động lòng nha?
Tinh Vy nhỏ giọng như muỗi kêu:
— Tớ… cũng không biết nữa…
— “Không biết” nghĩa là biết rồi đó! — Hinh Nhi cười tươi. — Biết rồi mà bối rối thì cứ thừa nhận đi. Trên đời này ít ai được học trưởng quan tâm như vậy lắm đó.
Tinh Vy không dám đáp, tim rối loạn như muốn chạy ra khỏi lồng ngực.
Hai người xuống sân trường. Mùi hoa sữa phảng phất trong không khí, ánh nắng nhẹ như rắc vàng lên sân gạch. Nhưng sự bình yên đó chẳng kéo dài được bao lâu.
— Tối qua cậu thấy không? Học trưởng Phó đứng chờ một cô gái ngay trước ký túc xá!
— Thấy chứ, đẹp đôi phết.
— Nghe nói cô gái đó là năm nhất đấy.
— Trời, ảnh chưa từng quan tâm ai như vậy…
Tinh Vy nghe từng câu bàn tán mà chỉ muốn chui xuống đất. Hinh Nhi đi bên cạnh thì lại đắc ý:
— Vy, sự nổi tiếng đến rồi đó.
— Tớ không muốn nổi tiếng… — Cô lí nhí.
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn xuất hiện từ xa, bước đi ung dung trên con đường lát gạch. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, khí chất trầm tĩnh và lạnh nhạt khiến ai nhìn cũng phải kiêng dè vài phần.
Không ai khác ngoài Phó Tư Trầm.
Anh như tia sáng giữa đám đông. Khi đến gần, những lời bàn tán liền im bặt, nhường chỗ cho những ánh nhìn ngưỡng mộ.
Đi ngang cô, anh khẽ dừng lại.
— Lạc Tinh Vy.
Giọng anh trầm, không lớn nhưng đủ để mọi người quay phắt lại nhìn cô.
Tinh Vy cứng người.
— D-dạ… học trưởng?
Trong tay anh là chiếc khăn choàng len màu kem.
— Cậu để quên ở phòng tự học hôm trước.
Tinh Vy bật ngạc nhiên:
— Em tưởng mất rồi…
— Cậu để trên ghế. Tôi nhặt được. — Anh đưa đến trước, động tác tự nhiên đến mức như thể chuyện chăm sóc cô là điều hiển nhiên.
Khi Tinh Vy đưa tay nhận khăn, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay anh. Bàn tay anh ấm áp khiến tim cô run nhẹ một nhịp.
Vài nữ sinh đứng gần đó đồng loạt há miệng:
— Trời ơi…
— Học trưởng Phó chủ động đưa khăn!
— Ghen tị muốn chết!
Anh hơi cúi đầu, giọng thấp đủ để chỉ cô nghe:
— Trời sắp lạnh rồi. Đừng quên mang khăn.
Bảo vệ kiểu này… quá dịu dàng rồi.
Tinh Vy chỉ biết cúi đầu, mặt đỏ như quả đào chín.
— Dạ… em cảm ơn…
Phó Tư Trầm rời đi mà không nói thêm gì. Nhưng ánh mắt lạnh lùng ấy trước khi quay đi vẫn quét qua cô một cái dịu nhẹ đến lạ.
Hinh Nhi đứng cạnh ôm ngực hét lên không tiếng:
— AAAA Vy! Cái này là level quan tâm đặc biệt rồi đó!!
Tinh Vy chẳng nói được, chỉ biết ôm khăn choàng thật chặt, nơi đầu ngón tay vẫn còn cảm giác ấm.
Nhưng niềm vui đó chẳng kéo dài lâu.
Đến chiều, trong thư viện, vài nữ sinh khóa trên nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu. Một người trong số đó tiến đến, khoanh tay, giọng sắc lạnh:
— Cô là Lạc Tinh Vy đúng không?
Tinh Vy khựng lại.
— Dạ… em…
— Nghe nói sáng nay học trưởng Phó đặc biệt đưa khăn choàng cho cô? — Chị ta nhíu mày. — Cô có tài cán gì mà được như vậy?
— Em… không có gì cả…
— Vậy sao học trưởng quan tâm cô? Đừng nói là giả vờ đáng thương để gây chú ý nha?
Câu nói như mũi kim đâm thẳng vào lòng.
Tinh Vy cúi đầu, giọng nhỏ:
— Em không có như vậy…
— Vậy tốt nhất đừng gây hiểu nhầm. Học trưởng Phó là người mà cả khoa ngưỡng mộ. Cô nên biết vị trí của mình.
Mấy nữ sinh phía sau cười nhạt, ánh nhìn đầy khinh miệt.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm, sắc như dao cắt vang lên ngay sau họ:
— Các cô đang làm gì vậy?
Không cần quay lại, ai cũng biết là ai.
Phó Tư Trầm đứng đó, ánh mắt lạnh đến mức cả ba người run lên.
— Học… học trưởng… bọn em…
Anh không để họ nói hết câu mà tiến đến đứng chắn ngay trước mặt Tinh Vy, như tường thành che chắn.
— Ai cho phép các cô xúc phạm người khác trong thư viện?
Không ai dám mở miệng.
— Nếu rảnh rỗi vậy thì để tôi báo phòng quản lý sinh viên giúp. Để họ tìm việc có ích cho các cô.
Vài nữ sinh tái mặt.
— Bọn em… xin lỗi…
— Xin lỗi tôi làm gì? — Anh nói, giọng lạnh đến mức nổi da gà. — Người các cô xúc phạm là Lạc Tinh Vy.
Họ đồng loạt quay sang cô, cúi đầu liên tục.
— Xin lỗi… xin lỗi bạn…
Tinh Vy vốn sợ nhưng lại thấy ái ngại.
— Không sao… em không để bụng đâu…
Phó Tư Trầm liếc sang cô, ánh mắt như muốn nói: “Cậu tốt bụng quá mức rồi.”
Anh không nói gì, chỉ chờ nhóm nữ sinh bỏ đi, rồi mới quay lại nhìn cô.
— Cậu không sao chứ?
— Dạ… chỉ hơi sợ một chút…
— Sợ cũng được. Nhưng đừng chịu đựng một mình. — Anh nói chậm rãi. — Từ giờ, nếu gặp chuyện như vậy, tìm tôi.
— Nhưng… như vậy sẽ làm phiền anh…
Phó Tư Trầm hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
— Cậu đang bị bắt nạt. Tôi giúp cậu… thì sao lại gọi là phiền?
Nhịp tim Tinh Vy hoàn toàn tan rã.
— Mọi người sẽ nghĩ bậy…
— Kệ họ nghĩ. — Anh đáp. — Họ không quan trọng.
Rồi anh nói câu khiến thế giới của cô dường như ngừng lại:
— Quan trọng là cậu không được khóc, không được buồn. Tôi không muốn thấy cậu như vậy.
Tinh Vy cắn môi, mắt cay nhẹ.
— Em… đâu có khóc…
— Nhưng mắt cậu đỏ lên rồi. — Anh chìa khăn giấy cho cô.
Cô vụng về nhận lấy, lòng mềm như nước.
— Tại sao… lúc nào anh cũng quan tâm em vậy?
Phó Tư Trầm im lặng vài giây. Ánh mắt anh sâu như mặt hồ không gợn sóng.
Sau đó, anh nói thật chậm, thật rõ:
— Vì giữa đám đông… tôi luôn nhìn thấy cậu đầu tiên.
Thế giới của Tinh Vy như sáng bừng.
Cô không nói nên lời, tim đập mạnh từng nhịp một.
Phó Tư Trầm nhìn cô thêm một lúc, rồi nói:
— Vào học đi. Tôi ngồi phía cuối. Cần gì thì gọi.
Cô gật đầu, mặt đỏ bừng, bàn tay siết chặt khăn giấy.
Khi anh quay lưng đi, cô vẫn đứng bất động một lúc lâu, như chưa thể tin những gì vừa xảy ra.
Giữa thư viện đông người, giữa vô số ánh mắt nhìn cô, chỉ có một người luôn tiến đến bên cô, che chắn cô, đưa tay về phía cô.
Không cần nhiều lời, không cần nhiều cử chỉ—
Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, đã đủ để trái tim cô rung động thật sâu.
Và cô biết rõ… dù không dám thừa nhận thành tiếng, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Cô thích Phó Tư Trầm thật rồi.