ánh trăng cuối thu

Chương 5: DÒNG NƯỚC NGẦM KHÔNG THỂ GỌI TÊN


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lê Vi Tịnh trở về nhà khi đồng hồ đã chỉ gần tám giờ tối. Con đường dưới khu chung cư hơi vắng, chỉ có ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống mặt đất loang lổ. Cô ngẩng đầu nhìn lên căn hộ nhỏ tầng bảy—ánh đèn từ cửa sổ hé mở, bình yên và quen thuộc. Nhưng trong lòng cô thì hoàn toàn không yên.

Cả buổi chiều và tối, từng câu nói của Kình Vũ cứ như vòng lặp chạy mãi trong tâm trí.

“Khi em chụp hình, trông em rất tập trung… và rất đẹp.”

Cô nhớ rõ gương mặt anh lúc đó—không trêu chọc, không qua quýt, mà là thật lòng. Ánh mắt ấy dường như đã nhìn xuyên qua lớp phòng vệ của cô, khiến cô có cảm giác như bản thân đang đứng giữa nắng gắt mà không nơi ẩn nấp.

Cô vừa đặt chân vào cửa đã nghe giọng mẹ vang lên từ bếp:

— Về rồi à con? Ăn gì chưa?

— Dạ rồi mẹ. — Cô đáp, đặt túi xuống kệ giày. — Hôm nay con ăn với bạn cùng lớp.

Mẹ cô ló đầu ra, nở nụ cười hiền hậu:

— Ừ, ăn rồi thì lên nghỉ đi, nhớ tắm nước ấm kẻo lạnh.

— Dạ.

Nhưng khi bước vào phòng, đóng cửa lại, cảm giác lồng ngực bị đè nén suốt cả ngày lại hiện rõ hơn. Cô thả mình xuống mép giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Một ngày bình thường lẽ ra phải trôi qua nhẹ nhàng. Nhưng chỉ một câu nói của người con trai kia lại khiến nhịp sống của cô xáo động.

“Anh thấy em đẹp”—câu nói ấy như dòng nước ngầm âm ỉ, chảy dọc trong lòng cô, làm trái tim vốn yên ổn bắt đầu lay động.

Sáng hôm sau, Vi Tịnh đến trường sớm hơn mọi khi. Một phần vì cô muốn tránh việc vô tình gặp Kình Vũ ở cổng trường, phần khác vì đầu cô vẫn còn hỗn loạn, muốn tranh thủ một mình hít thở, ổn định lại cảm xúc.

Gió buổi sáng mát lành, hàng cây trong sân trường rì rào. Vi Tịnh ngồi ở băng ghế gần khối nghệ thuật, mở điện thoại xem lại lịch học. Vừa mở màn hình, thông báo kéo đến—tin nhắn từ nhóm lớp.

Cô thoáng thở ra một tiếng, định bỏ qua thì thấy tên người gửi đính kèm:

Hạ Kình Vũ: “Chút nữa nếu em tiện, anh muốn nói chuyện một chút.”

Tay cô chợt khựng lại.

Cô không trả lời.

Vài phút sau, điện thoại rung lên lần nữa.

Hạ Kình Vũ: “Anh đợi ở studio tầng 3.”

Bình thường anh không hề nhắn tin riêng cho cô, thậm chí nói chuyện còn rất kiệm lời. Nhưng hôm nay? Hai tin nhắn liên tiếp?

Vi Tịnh cắn nhẹ môi, nhìn chằm chằm vào màn hình như thể nó nắm giữ tất cả đáp án mà cô không dám đối diện. Lý trí bảo cô nên phớt lờ, nhưng trái tim thì lại đập nhanh bất thường.

Cô để điện thoại vào túi, đứng dậy, đi thẳng lên tầng ba.

Không phải vì cô muốn… mà vì cô biết mình sẽ không thể tập trung làm gì nếu không giải quyết chuyện này.

Studio vẽ ở tầng ba sáng trưng dưới ánh nắng. Một vài học viên năm trên đang bận rộn chuẩn bị bảng màu cho dự án mới. Không khí tuy có tiếng ồn nhẹ, nhưng lại dễ chịu.

Vi Tịnh bước vào, đưa mắt tìm. Cô nhìn thấy Kình Vũ gần cửa sổ. Anh đang đứng quay lưng về phía cô, tay cầm pallet màu, ánh sáng chiếu lên mái tóc anh tạo thành vầng sáng nhẹ.

Ngay giây phút anh quay lại, ánh mắt anh gặp ánh mắt cô—bình tĩnh, thẳng thắn nhưng vẫn mang chút mềm mại khó tả.

— Em đến rồi. — Giọng anh thấp, rất nhẹ nhưng lại khiến tim cô đập lệch nhịp.

— Anh… tìm em có chuyện gì? — Cô cố giữ giọng bình thường.

Kình Vũ đặt pallet xuống bàn, lau tay bằng khăn giấy rồi tiến lại gần.

— Hôm qua… có vài câu anh nói khiến em khó xử đúng không?

Vi Tịnh hơi cúi đầu.

— Không phải khó xử… chỉ là… em không quen.

— Không quen vì anh nói “em đẹp”? — Anh hỏi thẳng, không tránh né.

Cô chớp mắt, không ngờ anh lại nói trực tiếp như thế. Hai má cô nóng lên, rõ ràng đã bị bắt thóp.

— Anh… đừng nói như thế. — Giọng cô nhỏ như muỗi kêu. — Em không quen thật.

Kình Vũ nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt sâu trầm như muốn tìm hiểu điều gì đó trong lòng cô. Cuối cùng, anh thở nhẹ:

— Anh không có ý làm em khó xử. Nhưng điều anh nói là thật.

Cô im lặng.

Anh tiếp:

— Nếu em thấy không thoải mái, từ giờ anh sẽ… chú ý lời nói của mình hơn.

Đó là câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng cô nhói lên kỳ lạ. Cô lắc đầu:

— Không cần đâu. Chỉ là… em không biết phải phản ứng thế nào.

— Vậy từ từ. — Anh mỉm cười rất nhẹ. — Khi nào quen rồi, em sẽ biết cách phản ứng.

Cô tròn mắt:

— Anh đang nói như thể chuyện này là chuyện hiển nhiên phải tiếp tục vậy…

Kình Vũ không trả lời trực tiếp. Anh chỉ nhìn cô—một ánh nhìn không vội vàng, không dồn ép, nhưng lại đủ sâu khiến người khác lúng túng.

Không gian giữa cả hai lắng xuống.

Một lúc sau, anh đổi chủ đề:

— Tuần sau lớp mình phải nộp bài chụp ảnh theo chủ đề đúng không?

— Dạ… chủ đề “Khoảnh khắc”. Em đang tính chiều nay ra bờ hồ để chụp thêm.

Anh gật đầu:

— Vậy anh đi cùng.

Vi Tịnh giật mình:

— Hả?

— Em cần người hỗ trợ ánh sáng và giữ thiết bị. Anh rảnh.

— Nhưng… — Cô ngập ngừng. — Em sợ phiền anh.

Kình Vũ cong nhẹ khóe môi:

— Em chưa bao giờ phiền anh.

Câu nói ấy như đánh một cú mạnh vào lồng ngực cô. Vi Tịnh quay mặt đi để che dấu sắc đỏ đang lan trên má.

— Vậy… nếu anh muốn đi thì tùy anh. — Cô nói nhỏ, cố giữ vẻ bình tĩnh.

Anh khẽ nhướng mày:

— Em có thể nói “em muốn anh đi” mà.

— Em không có!

Kình Vũ bật cười—một tiếng cười hiếm hoi, trầm và níu lòng người.

Buổi chiều, họ gặp nhau trước cổng trường để đi ra bờ hồ phía đông thành phố. Vi Tịnh mang theo máy ảnh, tripod và túi phụ kiện. Cô nghĩ mình có thể tự mang hết, nhưng chỉ vừa bước đến, Kình Vũ đã tự nhiên lấy hết đồ từ tay cô:

— Để anh mang.

— Anh để em tự mang cũng được mà… — Cô nói nhỏ.

— Không được. Nhìn em mang nặng anh khó chịu.

Lại là một câu nói khiến tâm trí cô loạn nhịp không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.

Họ đi bộ men theo đường lát đá cạnh bờ hồ. Gió chiều mang theo mùi nước và lá cây, nhẹ và mát. Hoàng hôn đang buông dần, ánh nắng hồng trải dài trên mặt nước lấp lánh.

Vi Tịnh bắt đầu dựng tripod, chỉnh máy. Khi cô cúi người lấy thẻ nhớ, tay vô tình trượt khiến chiếc hộp nhỏ rơi xuống. Cô chồm lên định nhặt thì đồng thời Kình Vũ cũng cúi xuống. Đầu hai người suýt chạm nhau.

Cô giật mình lùi lại ngay, mặt nóng bừng. Nhưng Kình Vũ vẫn bình thản nhặt chiếc hộp, đưa cho cô.

— Cẩn thận hơn chút.

— Dạ…

— Em dễ đỏ mặt thật. — Anh nói rất nhẹ, như đang quan sát một điều thú vị.

— Anh đừng nói chuyện đó nữa được không… — Cô gần như lẩm bẩm.

— Vì nó dễ thương. — Anh đáp tiếp, tự nhiên như bình luận thời tiết.

Vi Tịnh cắn môi, không đáp lại. Cô tập trung hướng ống kính ra mặt hồ, cố gắng đẩy mọi suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.

Nhưng Kình Vũ đứng ngay cạnh, ánh mắt anh theo sát từng động tác của cô. Ánh nắng chiều chiếu lên gò má anh, khiến đường nét trở nên rõ ràng hơn, thu hút đến mức cô chỉ cần liếc thấy cũng đủ tim loạn nhịp.

Sau vài phút im lặng, Kình Vũ hơi nghiêng người:

— Em chụp thử đi. Anh giữ phản quang cho.

Cô gật đầu. Họ phối hợp rất ăn ý. Dần dần, Vi Tịnh cảm thấy dễ chịu hơn bởi anh không cố nói gì nữa, chỉ im lặng hỗ trợ cô, như thể nơi này vốn dĩ chỉ còn hai người, và sự tĩnh lặng ấy lại làm lòng cô bình yên đến lạ.

Cô bấm máy liên tục cho đến khi ánh hoàng hôn nhuộm tím nửa bầu trời. Khi xem lại ảnh trên màn hình nhỏ, Vi Tịnh bất giác nở nụ cười—những bức ảnh ấy thật sự đẹp.

Kình Vũ đứng cạnh, nhìn nghiêng gương mặt cô, rồi thấp giọng hỏi:

— Em hài lòng chứ?

— Dạ. Đẹp hơn em nghĩ rất nhiều. Cảm ơn anh.

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nói:

— Em cười khi xem ảnh… nhìn đẹp hơn lúc chụp tập trung nữa.

Vi Tịnh quay sang, định phản bác thì bắt gặp ánh mắt anh—rõ ràng, chân thật, không trêu chọc.

Cô không biết nên tránh hay nên đối diện.

Cuối cùng, cô quay đi, giọng nhỏ như lẫn vào gió:

— Anh nói như vậy… người ta sẽ hiểu lầm mất.

Kình Vũ hơi nghiêng đầu:

— Vậy em có hiểu lầm không?

Cô im lặng.

Anh bước lại gần thêm một bước, khoảng cách chỉ còn nửa cánh tay. Giọng anh thấp xuống:

— Vi Tịnh… anh đang cố gắng rất nhẹ nhàng rồi. Nếu em vẫn không hiểu…

Anh dừng lại, đôi mắt sâu như muốn níu lấy ánh nhìn của cô.

— …thì để anh nói rõ hơn: Anh thích em.

Vi Tịnh mở to mắt.

Tim cô như ngừng đập trong một thoáng—không phải vì bất ngờ, mà vì câu nói đó… giống như mảnh ghép bị thiếu suốt thời gian qua nay vừa khớp vào vị trí hoàn hảo.

Bên bờ hồ, gió chiều ngừng lại như đang nghe lén.

Cô đứng đó, ngơ ngác, tay vẫn cầm máy ảnh mà quên cả buông xuống.

Kình Vũ không tiến thêm, không ép cô. Anh chỉ nhìn cô, chờ đợi.

Một lúc lâu, Vi Tịnh mới lí nhí:

— Anh… anh nói thật à?

— Từ đầu tới giờ anh chưa từng nói đùa câu nào với em.

Ánh mắt anh dịu lại, nhưng sâu đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng quá lâu.

— Nhưng… — Cô lắp bắp. — Em không biết phải trả lời sao…

— Không sao. — Kình Vũ mỉm cười rất nhẹ. — Anh không cần em trả lời ngay.

Cô ngẩng đầu bất ngờ.

Anh nói tiếp:

— Chỉ cần em biết. Thế là đủ cho hôm nay.

Gió mùa thu lướt qua, mang theo hương nước và mùi của hoàng hôn. Mặt hồ phản chiếu sắc tím nhạt, đẹp đến mức giống như khung cảnh bước ra từ một giấc mơ.

Họ đứng gần nhau, không ai nói gì nữa. Nhưng khoảng lặng ấy không hề ngượng ngùng—nó đầy chờ đợi, đầy suy nghĩ, và đầy những điều chưa kịp gọi tên.

Vi Tịnh biết… từ giây phút ấy, cuộc sống bình thường của cô sẽ không còn bình thường nữa.

Một dòng nước ngầm đã chảy vào trái tim cô—nhỏ thôi, nhưng sâu và không thể dập tắt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×