Buổi tối hôm đó, sau khi rời bờ hồ, Vi Tịnh gần như đi về trong trạng thái… không còn cảm nhận được mặt đất. Cảm giác như cô đang bước giữa một lớp sương trắng mờ, mọi thứ xung quanh đều xa xăm, chỉ có câu nói của Hạ Kình Vũ cứ vang lên mãi:
“Anh thích em.”
Cô không nhớ rõ mình trả lời gì, thậm chí không nhớ rõ lúc anh đưa cô ra bến xe buýt, hai người đã nói gì trong quãng đường ngắn ngủi ấy. Mọi hình ảnh đều lẫn lộn, chỉ có duy nhất một thứ rõ ràng:
Trái tim cô không chịu đứng yên.
Khi về đến nhà, cô cố trốn vào phòng thật nhanh. Mẹ từ dưới bếp nhìn lên hỏi vài câu, cô chỉ đáp qua loa rồi đóng cửa lại. Cánh cửa vừa khép, cô ngả lưng xuống giường, trùm chăn kín đầu như thể chỉ cần trốn trong bóng tối là có thể ngăn trái tim đập ầm ĩ.
Nhưng vô ích.
Dù nhắm mắt hay mở mắt, giọng nói ấy vẫn rõ ràng như đang thì thầm bên tai.
“Anh đang cố gắng rất nhẹ nhàng rồi. Nếu em vẫn không hiểu… Anh thích em.”
Cô rúc đầu vào gối, cố gắng hít thở chậm. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, lại hiện lên hình ảnh anh đứng dưới ánh chiều tím, đôi mắt lặng lẽ nhìn cô.
Nó quá đẹp… đẹp đến mức khiến cô sợ.
Một phần của cô muốn bước tới.
Một phần khác lại muốn chạy trốn.
Vi Tịnh quay mặt vào tường, chạm tay lên ngực. Nhịp tim vẫn còn nhanh như đang chạy bộ. Cô thở dài, tự nói với mình:
— Bình tĩnh lại đi… mai còn gặp anh mà…
Nhưng chính câu nói ấy lại khiến cô càng thêm bối rối.
Cô sẽ phải gặp lại anh.
Ngày mai.
Ngay tại trường.
Ngay trong studio.
Ngay trước mặt.
Đêm đó, cô trằn trọc đến hơn hai giờ sáng mới ngủ được.
Sáng hôm sau, Vi Tịnh tỉnh dậy với đôi mắt hơi sưng. Cô soi gương, thấy gương mặt mình lộ rõ sự thiếu ngủ. Cô lấy đá lạnh chườm nhẹ, rồi trang điểm mỏng để che đi quầng thâm. Nhưng càng nhìn càng cảm thấy… xấu hổ.
Trời ơi… xấu hổ cái gì chứ?! Mình đâu phải làm gì sai!
Một giọng khác lại vang lên trong đầu:
Nhưng anh ấy thích mình… thật sự thích mình… Làm sao không xấu hổ nổi…
Vi Tịnh thở dài.
Cô đeo balo, lấy máy ảnh, rồi đi học. Suốt đường, cô cứ dặn lòng: “Bình tĩnh. Bình tĩnh. Chỉ cần coi như không có gì.”
Nhưng trái tim lại đáp trả bằng cách đập nhanh hơn.
Đến cổng trường, cô vừa bước qua đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng gần hàng cây lớn. Kình Vũ đang đeo tai nghe một bên, tay cầm ly cà phê, ánh sáng đầu ngày hắt lên làm đường nét gương mặt anh càng rõ ràng, thu hút.
Anh nhìn thấy cô ngay lập tức.
Ánh mắt anh chạm vào mắt cô.
Anh bước lại gần.
— Chào buổi sáng, Vi Tịnh.
Cô cứng người mất nửa giây.
— Chào… buổi sáng… — giọng cô nhỏ đi rõ rệt.
Kình Vũ đưa ly cà phê về phía cô:
— Anh mua thêm một ly latte. Em muốn uống không?
Cô chớp mắt.
— Ơ… sao anh mua?
— Vì anh nghĩ sáng nay em sẽ thiếu ngủ. — Anh đáp tự nhiên. — Và đúng thật.
Tim cô giật một cái.
— Làm sao… anh biết em thiếu ngủ?
— Nhìn mắt em là biết. — Anh nhún vai. — Em không giỏi che đâu.
Vi Tịnh quay mặt đi, hai tai đỏ lên.
— Anh đừng quan sát kỹ như vậy…
— Không quan sát kỹ làm sao biết em đang trốn tránh anh? — Anh nói nhỏ, giọng trầm và mềm.
Vi Tịnh bật ngẩng đầu:
— Em… em không có trốn!
— Ừ. — Anh gật đầu chậm rãi. — Không trốn. Chỉ là… hơi lúng túng thôi.
Cô há miệng nhưng không biết phản bác thế nào.
Cuối cùng chỉ lí nhí:
— Ai mà không lúng túng khi bị… tỏ tình chứ…
Kình Vũ im lặng một chút, rồi mỉm cười.
— Ừ. Đúng là anh hơi đột ngột. Nhưng anh nói thật. Không có ý làm em hoảng.
— Em không hoảng… — Cô nói nhỏ.
— Ừ, anh biết. Em chỉ đỏ mặt thôi.
— Anh đừng nhắc chuyện đó nữa! — Vi Tịnh hơi gắt, nhưng giọng vẫn nhỏ như muỗi kêu.
Kình Vũ bật cười, đưa ly latte vào tay cô.
— Uống đi. Ngọt lắm. Giống em lúc này.
— …Anh thôi đi!
Cô lấy ly, che nửa gương mặt bằng tay như muốn trốn khỏi ánh mắt anh.
Nhưng không hiểu sao… trái tim cô lại mềm ra từng chút một.
Khi vào lớp, nhiều ánh mắt quay lại nhìn hai người đi cùng nhau. Bình thường họ không thân đến mức đi chung từ cổng vào lớp, lại còn nói chuyện gần gũi như vậy. Một vài bạn học kín đáo liếc nhìn, trao đổi ánh mắt đầy tò mò.
Vi Tịnh vội đi nhanh, muốn tìm chỗ ngồi thật yên. Nhưng vừa đến bàn thì cô đã nghe tiếng Linh, bạn thân của cô:
— Ê ê, hôm nay mày đến với hoàng tử khoa thiết kế từ cổng luôn hả? Ghê nha.
Vi Tịnh trợn mắt:
— Cái gì mà hoàng tử… tụi tao chỉ tình cờ gặp…
— Lại còn cà phê đôi? — Linh chỉ vào ly trên tay cô, ánh mắt đầy nghi ngờ.
— Không phải đôi! Anh ấy mua thừa nên đưa tao…
— Ồ~ thừa đúng ngay loại mày thích, đúng ngay lúc mày buồn ngủ, đúng ngay buổi sáng sau khi hai người đi chụp hình về cùng? — Linh buông giọng kéo dài.
— Mày thôi ngay! — Vi Tịnh đỏ bừng.
Kình Vũ lúc này vừa ngồi xuống bàn phía sau, nghe rõ đoạn đối thoại nhưng không xen vào. Chỉ im lặng… rồi nhếch môi cười rất nhẹ.
Linh liếc anh, rồi ghé sát tai Vi Tịnh thì thầm:
— Tao nói thật nha… nhìn mặt cậu ta là biết thích mày thật rồi. Từ lúc nào mà Hạ Kình Vũ để ý ai dữ vậy? Lại còn dịu dàng nữa…
Vi Tịnh không dám quay đầu nhìn anh, chỉ nhỏ giọng:
— Tụi tao… chưa có gì hết.
— Nhưng chắc chắn sẽ có. — Linh khẳng định.
Câu đó khiến tim Vi Tịnh khựng lại.
Cô không dám trả lời.
Buổi học sáng trôi chậm hơn bình thường. Mỗi lần cô vô tình liếc sang ghế sau, Kình Vũ đều đang nhìn về phía cô. Không phải kiểu nhìn chằm chằm khiến người ta khó chịu, mà rất bình thản, như thể anh luôn để ý cô bằng cách tự nhiên nhất có thể.
Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, Vi Tịnh lại quay đi thật nhanh, tim đập thình thịch.
Đến cuối buổi, thầy giáo giao bài tập nhóm về bố cục ảnh. Cả lớp bắt đầu xôn xao chia nhóm. Linh lập tức kéo tay cô:
— Này, tụi mình lập nhóm ba người đi, để khỏi bị ghép bậy bạ với ai…
Chưa nói hết câu, một giọng trầm vang lên phía sau:
— Cho tôi vào nhóm hai bạn được không?
Cả Linh lẫn Vi Tịnh cùng quay lại.
Là Hạ Kình Vũ.
Linh há miệng.
Vi Tịnh thì gần như muốn độn thổ xuống dưới nền nhà.
Linh nhìn qua nhìn lại hai người rồi mỉm cười không thể ý đồ hơn:
— Tất nhiên được! Vi Tịnh có ý kiến gì không?
Vi Tịnh lập tức:
— Tớ… tớ đâu có… ý kiến…
Kình Vũ gật đầu:
— Vậy chiều nay chúng ta trao đổi nội dung. Nếu các cậu rảnh, tôi đặt phòng thảo luận ở thư viện.
Linh huýt sáo:
— Chà, còn chu đáo nữa. Trời đất ơi…
— Linh! — Vi Tịnh nhắc nhỏ.
— Rồi rồi, tao im. — Linh khẽ chọc cùi chỏ cô. — Nhưng mày cẩn thận nha. Người ta theo mày tới mức này rồi.
Vi Tịnh cúi đầu, không biết phải phản ứng thế nào.
Buổi chiều, họ gặp nhau ở phòng thảo luận. Phòng có ba người nhưng cảm giác như mỗi âm thanh đều vang rõ hơn bình thường. Linh là người nói nhiều nhất, phần vì năng lượng sôi nổi, phần vì muốn “tạo điều kiện” cho hai người kia.
Sau nửa giờ, Linh đột ngột đứng dậy:
— Tự nhiên tao nhớ còn bài thuyết trình chưa làm. Hai người bàn tiếp đi ha. Tao ra ngoài 10 phút!
— Linh! — Vi Tịnh cố giữ.
Nhưng Linh đã chạy mất, đóng cửa phòng cái “cạch”.
Không khí lập tức… im ắng.
Rất im.
Vi Tịnh ngồi cứng đơ, không dám nhìn sang Kình Vũ. Nhưng anh thì ngược lại—ánh mắt anh đặt lên cô một cách nhẹ nhàng.
Sau cùng, chính anh mở lời trước:
— Em… vẫn thấy khó xử à?
— Không… không phải… — Cô xoay xoay cây bút, giọng nhỏ và run.
— Vậy là gì? — Anh nghiêng người, giọng thấp xuống.
Vi Tịnh mím môi. Cô biết mình không thể mãi trốn tránh. Sau vài giây, cô nói:
— Em… chỉ là… chưa quen. Anh nói thích em… làm em hoang mang. Em không nghĩ anh lại… như vậy.
— Như vậy là như thế nào? — Anh hỏi.
— Anh nổi tiếng, tài giỏi, ai cũng nói anh khó gần. Em lại… không phải kiểu người hấp dẫn gì… Em không hiểu vì sao… anh lại chọn em.
Kình Vũ nhìn cô thật lâu.
Rất lâu.
Cuối cùng, anh đứng dậy khỏi ghế, bước lại gần bàn của cô. Không quá gần, nhưng đủ để Vi Tịnh cảm nhận rõ sự hiện diện của anh.
Giọng anh trầm, chậm, từng chữ rõ ràng:
— Em nghĩ bản thân không hấp dẫn? Vi Tịnh, em sai rồi.
Cô hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn tránh ánh mắt anh.
Kình Vũ dựa tay lên mép bàn, cúi xuống nhẹ:
— Anh thích em không phải vì em giống ai khác. Anh thích em vì em là em. Vì cách em im lặng mà không lạnh lùng. Vì cách em tập trung chụp ảnh như cả thế giới biến mất. Vì em nhạy cảm nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Và vì em… làm anh muốn dịu dàng.
Cô giật mình.
— Em làm… anh muốn dịu dàng? — Cô lặp lại trong vô thức.
— Ừ. — Anh đáp thẳng. — Anh chưa bao giờ muốn dịu dàng với ai như với em.
Lồng ngực cô như bị ai bóp lại, đau mềm, tê dại. Một cảm giác rất lạ, rất khó diễn tả lan khắp cơ thể.
Kình Vũ tiếp:
— Anh biết em chưa quen. Anh biết em lo lắng. Anh biết em luôn nghĩ mình bình thường. Nhưng… em bình thường chỗ nào, Vi Tịnh?
Cô không đáp.
Kình Vũ nhẹ nhàng nói:
— Không cần trả lời. Chỉ cần nghe thôi. Anh thích em. Nhưng anh sẽ không ép em phải thích lại anh ngay lập tức. Em có thể từ từ. Chậm cũng được. Dù bao lâu… anh vẫn ở đây.
Tim cô như muốn tan ra.
Cô siết mạnh cây bút trong tay, rồi rụt rè ngẩng đầu lên. Lần này, cô không né ánh mắt anh nữa.
Đôi mắt anh gần quá, sâu quá, ấm quá.
— Em… — Cô lắp bắp. — Em chỉ… cần chút thời gian.
Kình Vũ khẽ mỉm cười. Nụ cười không phải kiểu nở rộng, mà là kiểu khiến người đối diện mềm lòng:
— Anh biết. Và anh cho em tất cả thời gian em cần.
Cô nhìn nụ cười ấy mà tim mềm nhũn. Tay cô bất giác run nhẹ. Kình Vũ nhận ra, anh chìa tay ra:
— Em đưa đây.
— Hả?
— Cây bút. Em nãy giờ bóp sắp gãy rồi.
Vi Tịnh nhìn xuống—đúng thật. Ngón tay cô bóp đến mức vỏ bút cong mất một đoạn. Cô luống cuống đưa bút cho anh, mặt đỏ bừng.
Kình Vũ nhìn cây bút méo xệch, khẽ cười:
— Em căng thẳng đến vậy sao?
— Không… em… — Cô càng nói càng nhỏ.
Anh không ép. Chỉ đặt cây bút xuống bàn, rồi đứng thẳng dậy.
— Vậy hôm nay đến đây thôi. Để em về nghỉ.
— Nhưng bài tập nhóm…
— Mai làm tiếp. Anh không muốn em mệt.
Vi Tịnh hơi sững người. Anh luôn dịu dàng, nhưng cái cách anh quan tâm… lại khiến cô cảm thấy như trái tim bị ai đó nhẹ nhàng bóp từng nhịp.
Khi cả hai rời phòng, Kình Vũ đi chậm hơn để bước cùng nhịp với cô. Đến cửa thư viện, anh dừng bước.
— Vi Tịnh.
— Dạ?
— Từ giờ… đừng tránh anh nữa. Được không?
Cô cúi mắt xuống. Tim cô run lên vì câu hỏi ấy. Một lúc lâu, cô đáp:
— …Em không tránh nữa.
Kình Vũ khẽ cúi mặt, nở nụ cười rất nhẹ nhưng đủ khiến tim cô lỡ một nhịp.
— Vậy tốt.
Trước khi quay đi, anh nói thêm một câu:
— Mai anh đón em ở cổng.
Vi Tịnh ngẩng lên:
— Anh… không cần đâu.
— Không phải cần hay không. Là anh muốn.
Cô mở miệng, nhưng không nói được câu phản đối nào.
Vì trong khoảnh khắc đó… cô nhận ra mình cũng muốn như vậy.
Khi Kình Vũ rời đi, Vi Tịnh đứng im thật lâu. Gió nhẹ lướt qua hành lang dài. Ánh hoàng hôn chiếu vào đôi mắt cô, khiến mọi thứ như dịu dàng hơn.
Cô đưa tay chạm nhẹ lên ngực.
Nhịp tim đã chẳng còn nói dối.
Nó đang dần hướng về anh.
Và cô biết… từ hôm nay, vòng sóng mang tên Hạ Kình Vũ đã lan rộng trong trái tim cô—rộng đến mức cô không thể giả vờ như không cảm nhận được nữa.