Buổi sáng hôm ấy, không khí tháng chín thoáng se lạnh. Gió từ hành lang thổi qua, mang theo mùi bụi phấn và chút hương trà nhài ai đó vừa mở nắp chai. Vi Tịnh bước vào lớp với tâm trạng lẫn lộn. Tối qua, Hạ Kình Vũ tiễn cô về tận cửa, câu “Vậy… em cứ từ từ, anh đợi” của anh còn đọng lại trong tai, khiến tim cô chẳng biết từ khi nào đã đập nhanh hơn bình thường.
Cô vừa ngồi xuống bàn thì chiếc điện thoại rung nhẹ.
— Đến rồi à?
Tên người gửi: Hạ Kình Vũ.
Vi Tịnh khựng một nhịp. Mới sáng ra đã nhắn… Lý trí bảo cô đừng nghĩ nhiều, nhưng trái tim thì lại lúng túng hệt như con mèo bị ai xoa trúng chỗ nhột.
— Em đến rồi.
Anh thì sao?
Cô gõ rất chậm, xóa, rồi lại gõ lại.
Chưa đầy ba giây sau, trả lời đến:
— Anh đang đi lên. Chờ anh một chút.
Vi Tịnh đặt điện thoại xuống bàn, nhưng bàn tay vẫn nóng bừng. Cô cúi xuống mở sách, cố gắng tìm thứ gì đó để làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng càng lật sách, mắt cô càng không tập trung nổi vào chữ.
Cửa lớp bật mở.
Hạ Kình Vũ bước vào, theo sau là vài bạn nam trong lớp. Ánh sáng từ hành lang chiếu lên vai áo anh, khiến anh trông nổi bật đến mức muốn tránh cũng không được. Anh quay đầu nhìn quanh phòng… và dừng lại ngay chỗ Vi Tịnh.
Ánh mắt ấy… như thể chỉ nhìn thấy mình cô.
Vi Tịnh vội cúi xuống sách, giả vờ đang đọc. Nhưng dẫu không nhìn, cô vẫn nghe rõ tiếng bước chân quen thuộc dừng lại ngay cạnh bàn.
“Buổi sáng tốt lành.” Giọng anh thấp, trầm, nhưng không lạnh lẽo như trước kia nữa. Ngược lại, có gì đó mềm hơn, ấm hơn.
“À… chào buổi sáng.” Cô đáp nhỏ xíu.
Hạ Kình Vũ khẽ cong môi. Anh đặt một chai sữa tươi lên bàn cô. “Em thích loại này mà. Hôm trước định hỏi nhưng ngại.”
“Hả? Sao anh biết em thích…?”
“Anh để ý từ tuần trước.”
Anh nói câu đó nhẹ như không, nhưng lại khiến mặt Vi Tịnh đỏ đến tận mang tai.
Trước đây, Hạ Kình Vũ luôn lịch sự nhưng giữ khoảng cách. Nhưng từ tối qua, ranh giới đó mờ đi. Anh như bước gần hơn một nửa bước, khiến cô không dễ lùi lại.
Cô còn chưa kịp nói gì thêm thì thầy chủ nhiệm vào lớp, cả lớp nhanh chóng ổn định. Nhưng cả buổi học hôm ấy, trái tim Vi Tịnh không yên được dù chỉ một phút.
Giữa giờ ra chơi, khi Vi Tịnh đang ghi chú lại bài giảng, một chiếc bóng cao chắn lên ánh sáng trước mặt khiến cô ngẩng lên.
Hạ Kình Vũ đặt hai ngón tay nhẹ lên quyển vở của cô, ấn xuống để cô dừng viết.
“Trưa nay chúng ta đi ăn chung nhé?” Giọng anh rất bình thản, nhưng đôi mắt lại mang theo cảm xúc rõ ràng.
“M—mình á?” Vi Tịnh suýt bật tiếng lớn.
“Ừ. Chúng ta.” Anh nhấn mạnh từng chữ, nét mặt vẫn rất nghiêm túc, nhưng khóe môi có chút cong nhẹ.
Vi Tịnh muốn từ chối để giữ khoảng cách, nhưng vừa nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt anh, lời từ chối biến mất.
Cô chỉ nhỏ giọng: “Nếu anh rảnh…”
“Anh rảnh.” Anh đáp ngay lập tức.
Vi Tịnh bật cười bất đắc dĩ. “Anh nói nhanh vậy sao em biết anh có sắp xếp gì không.”
“Nếu vì em mà xếp lại lịch thì gọi là có vấn đề gì không?” Anh nghiêng đầu một chút.
Cô không biết đáp lại sao nữa. Hạ Kình Vũ, người luôn bận rộn nhất lớp, lại nói câu đó rất tự nhiên, như thể chuyện ấy là lẽ hiển nhiên.
Cô chỉ cúi xuống lật sách, che đi sự lung túng của mình, nhưng dù không thấy, cô cũng biết anh đang mỉm cười trước phản ứng của cô.
Buổi trưa, hai người đến quán cơm cách trường không xa. Một quán nhỏ, nhưng sạch sẽ, yên tĩnh.
“Em chọn đi.” Hạ Kình Vũ đưa menu sang cho cô, nhưng tay anh vẫn đặt nhẹ lên mép tờ giấy, gần như chạm vào tay cô.
Vi Tịnh rụt tay lại theo phản xạ.
“…Anh chọn đi. Em ăn được hết.”
Anh ngẩng lên nhìn cô một thoáng, ánh mắt như đang muốn cười. “Không kén ăn. Tốt.”
Vi Tịnh gượng cười.
Cô tuyệt đối không nói rằng chính vì đi với anh nên cô còn chẳng nhớ nổi mình muốn ăn gì.
Khi món ăn được mang ra, hai người ăn trong im lặng một lúc. Bình thường, sự im lặng với người khác sẽ khiến Vi Tịnh khó xử. Nhưng với Hạ Kình Vũ… lại hoàn toàn khác. Không khí giữa họ bình yên đến lạ.
Anh bất ngờ hỏi:
“Hôm qua… em không ngại chứ?”
Giọng anh trầm, hơi nghiêm lại.
Vi Tịnh dừng đũa. “Ngại… chuyện gì ạ?”
Hạ Kình Vũ nhìn cô sâu hơn. “Anh nói những lời đó.”
Tim cô co lại.
Những lời đó…
“Anh không cần trả lời ngay.”
“Anh có thể đợi em.”
“Em chỉ cần không xa anh.”
Cô khẽ lắc đầu. “Không. Em chỉ… chưa quen.”
“Anh cũng chưa quen.”
Anh đáp.
“Anh… chưa quen điều gì?”
“Chưa quen việc lo lắng vì một người như vậy.”
Câu nói đơn giản, nhưng từng chữ như nổ nhẹ trong ngực Vi Tịnh. Cô cúi xuống để che đi gương mặt nóng bừng của mình.
Một lát sau, anh hỏi: “Em sợ không?”
“Sợ… gì ạ?”
“Sợ anh.”
Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại khiến tâm cô khựng lại.
Vi Tịnh ngẩng lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt thẳng thắn nhưng đầy kiên nhẫn ấy.
Cô nghĩ một chút rồi lắc đầu. “Không… Em chỉ sợ bản thân thích anh… nhanh quá.”
Sự im lặng tràn đầy trong vài giây.
Rồi Hạ Kình Vũ đặt đũa xuống, hơi cúi người về phía trước:
“Em thích anh nhanh cũng được.”
Anh nhỏ giọng: “Anh thích em… còn nhanh hơn thế.”
Câu nói khiến Vi Tịnh muốn chạy trốn.
Cô cúi mặt thật thấp. “Anh đừng nói vậy…”
“Nhưng là thật.”
“Nên anh sẽ tiếp tục nói.”
“Đến khi nào em tin.”
Vi Tịnh không thể nói thêm. Cảm giác vừa ấm áp vừa sợ hãi ấy tràn trong ngực, khiến cô không biết xử lý thế nào.
Sau bữa trưa, họ về trường. Trên đường, Hạ Kình Vũ đi bên cạnh, không nói nhiều, nhưng mỗi khi có xe chạy ngang, anh đều bước hơi chếch sang phía cô, bảo vệ mà không cần nói thành lời.
Vi Tịnh nhận ra điều đó.
Tim cô lại mềm đi.
Khi gần đến cổng trường, anh bất ngờ gọi:
“Vi Tịnh.”
“Dạ?”
“Nếu em sợ… thì từ từ cũng được.”
Anh nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói:
“Nhưng đừng đẩy anh ra xa.”
Vi Tịnh khựng lại.
“Em… chưa từng nghĩ sẽ đẩy anh ra.”
“Vậy tốt.” — anh nhẹ giọng.
Anh như vừa thở phào, còn cô thì cảm giác mình vừa bước thêm một bước mà không hề nhận ra.
Buổi chiều, trong tiết thực hành nhiếp ảnh, giáo viên yêu cầu từng nhóm chụp một bộ ảnh theo chủ đề “Khoảnh khắc chân thật”.
“Ghép nhóm đi.” Thầy nói.
Trước khi Vi Tịnh kịp xoay đầu tìm bạn, đã có người đứng cạnh.
“Chúng ta chung nhóm.” — Hạ Kình Vũ nói như việc này đã được định sẵn.
“…Anh hỏi em trước chứ.”
“Anh không muốn em bị người khác chọn mất.”
Giọng anh bình thản nhưng ý thì rất rõ.
Vi Tịnh biết nếu cô từ chối thì sẽ kỳ lạ, nên đành gật đầu.
Cả lớp tản ra chụp ảnh. Vi Tịnh đứng chỉnh máy thì Hạ Kình Vũ đứng phía sau, hơi cúi xuống để nhìn qua vai cô.
Khoảng cách quá gần.
Hơi thở anh nhẹ nhàng phả lên gáy.
Cô run nhẹ.
“Em cầm máy như vậy sẽ dễ bị rung.” Anh nói, rồi đặt tay lên mu bàn tay cô, điều chỉnh một chút.
Vi Tịnh cảm giác đầu mình trống rỗng.
“Anh… đứng xa một chút được không…”
“Khi nào em không run nữa anh sẽ đứng xa.”
Anh đáp rất tự nhiên.
“Em… đang run vì anh đó.”
“Anh biết.”
Giọng anh thấp xuống, thậm chí còn mang theo chút ý cười.
Vi Tịnh muốn chôn mình xuống đất.
Họ chụp được khá nhiều ảnh đẹp. Trong đó có một tấm — được chụp khi Vi Tịnh đang cúi xuống buộc tóc, nắng xuyên qua ô cửa tạo ánh sáng mềm trên mái tóc cô.
“Giữ tấm này.” Hạ Kình Vũ nói, nhìn vào màn hình máy ảnh. “Lần đầu tiên anh thấy em… đẹp đến mức muốn giữ riêng.”
“Anh đừng nói vậy…”
“Vì em ngại?”
“Vâng…”
“Vậy mai anh nói tiếp.”
“…”
Tan học, Vi Tịnh đang dọn đồ thì một bạn nữ đến gần.
“Vi Tịnh này… gần đây cậu với Hạ Kình Vũ thân ghê ha?”
Giọng bạn ấy không ác ý, chỉ là tò mò.
“Không có đâu, chỉ là trùng hợp nhóm dự án…”
Cô vội phủ nhận.
Nhưng bạn nữ cười:
“Thân bình thường mà cậu đỏ mặt như vậy sao?”
Vi Tịnh ngẩn ra, đưa tay che má theo phản xạ.
Không được. Cô phải bình tĩnh lại.
Lúc ấy, giọng quen thuộc từ phía cửa vang lên:
“Vi Tịnh, xong chưa? Anh chờ em ở ngoài.”
Cả lớp lập tức im vài giây.
Bạn nữ liếc cô đầy ẩn ý:
“À, không có gì đâu nhỉ.”
Vi Tịnh muốn độn thổ.
Cô bước ra ngoài, thấy Hạ Kình Vũ đang đứng dựa vào tường, tay đút túi, dáng vẻ ung dung như chẳng biết trong lớp vừa xảy ra chuyện gì.
“Anh… đừng gọi em như thế trước lớp được không…”
Cô nói nhỏ, mắt nhìn xuống đất.
“Anh gọi bình thường mà.”
“Nhưng…”
Hạ Kình Vũ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu như muốn đọc hết suy nghĩ của cô.
“Em sợ người khác hiểu lầm?”
Anh hỏi.
“…Chút chút.”
“Vì… em chưa nghĩ xong.”
Hạ Kình Vũ im lặng một lúc.
Gió thổi làm tóc anh hơi rối, ánh nắng chiều nhuộm màu vàng cam lên gương mặt nghiêng đẹp gần như không thật.
Rồi anh bước đến gần cô hơn, cúi xuống nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy anh hỏi thế này.”
“Nếu… một ngày nào đó, em nghĩ xong rồi —”
“Em sẽ chọn anh chứ?”
Câu hỏi ấy như một sợi dây kéo căng giữa hai người.
Vi Tịnh không trả lời được. Cô chỉ biết tim mình đang đập loạn đến mức đau.
Hạ Kình Vũ khẽ mỉm cười.
“Không sao. Anh không cần câu trả lời.”
Anh lùi lại một bước, nói thật nhẹ:
“Vì chỉ cần em không nói ‘không’, thì anh sẽ tiếp tục tiến lên.”
Vi Tịnh sững lại.
Anh quay lưng đi trước vài bước, nhưng khi đến cầu thang, anh dừng lại, ngoái đầu:
“Đi thôi. Anh đưa em về.”
Cô nhìn bóng lưng cao lớn ấy, ánh chiều phủ lên anh như một lớp sáng ấm áp.
Và cô biết — dù cô chưa nói ra, dù cô còn sợ hãi…
Nhưng trái tim cô đã không đứng yên từ rất lâu rồi.