Buổi sáng hôm sau, Vi Tịnh thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô đứng trước gương khá lâu, chỉnh lại tóc, đổi kiểu buộc nhẹ sang thả lơi, rồi lại tháo ra, rồi lại buộc lên. Cô chưa bao giờ mất nhiều thời gian như vậy chỉ để chuẩn bị đến trường.
“Tại anh ta hết…” — cô lầm bầm, chọt chọt lược vào không khí như đang trách ai đó.
Nhưng ngay sau đó, hình ảnh Hạ Kình Vũ hôm qua đứng trong ánh chiều, với câu:
“Chỉ cần em không nói ‘không’, thì anh sẽ tiếp tục tiến lên.”
…lại hiện lên trong đầu.
Trái tim cô lại đập lệch nhịp.
Không được. Cô phải bình tĩnh.
Cô không muốn bản thân bị anh xoay như con quay.
Nhưng càng nghĩ vậy, mặt cô càng nóng.
Cô hít một hơi thật dài, tát nhẹ vào má mình hai cái rồi xách balo đi học.
Khi Vi Tịnh đến cổng trường, chưa kịp bước vào thì giọng ai đó gọi sau lưng:
“Vi Tịnh.”
Cô giật mình quay lại.
Hạ Kình Vũ đứng đó. Áo sơ mi trắng, khoác áo len mỏng xám, tay cầm một ly trà sữa nóng đang bốc khói. Nắng sáng chiếu lên khiến cả người anh như sáng hơn bình thường, khiến cô hơi chói mắt.
“Hôm nay… anh đến sớm quá vậy?”
Cô hỏi, giọng hơi nhỏ lại.
“Anh muốn gặp em trước giờ vào lớp.”
Hạ Kình Vũ đáp thẳng, không ngần ngại.
“Gặp em… để làm gì?”
Anh đưa ly trà sữa ra trước mặt cô.
“Để đưa cái này.”
“…”
Vi Tịnh nhìn ly trà sữa, rồi nhìn anh.
“Anh… mua cho em á?”
“Ừ.”
“Em thích loại này.”
“Ít đường, nhiều kem béo.”
Giọng anh bình tĩnh đến mức như thể anh đã theo dõi khẩu vị của cô cả tháng trời.
Tim cô thắt lại.
Không phải theo kiểu đau đớn, mà kiểu… chạm nhẹ, ấm, khiến người ta muốn khóc mà không hiểu vì sao.
Cô nhận ly trà, hai tay hơi lạnh, chạm vào ly nóng khiến cô thấy dễ chịu lạ.
“Cảm ơn anh…”
Cô cúi đầu nhỏ xíu.
Hạ Kình Vũ nhìn cô một lát rồi hỏi:
“Em ngủ đủ không? Sáng nào em cũng buồn ngủ.”
“Hôm nay em dậy hơi sớm…”
“Vì anh?”
Giọng anh không thay đổi sắc thái, nhưng lời lại khiến mặt cô đỏ bừng.
“Không phải…” Cô lúng túng lùi nửa bước. “Em chỉ… dậy sớm thôi…”
Kình Vũ nhìn cô, ánh mắt hơi cong lại như đang cười, nhưng khóe môi vẫn giữ sự điềm đạm quen thuộc.
“Ừ. Anh tin.”
Nhưng rõ ràng… anh chẳng tin chút nào.
Trong lớp, không khí sáng nay hơi khác.
Không biết từ lúc nào, nhiều ánh mắt lướt qua phía cô và anh hơn bình thường.
Vi Tịnh cúi đầu, giả vờ tập trung vào sách.
Nhưng từ bên cạnh, Hạ Kình Vũ vẫn đều đặn gửi những ánh nhìn… khiến tai cô đỏ đến mức muốn bốc khói.
Không chỉ thế.
Cứ năm phút, anh lại hơi cúi xuống bàn cô để hỏi:
“Em có lạnh không?”
“Cuốn này em đọc chưa?”
“Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Má em sao đỏ thế?”
Câu cuối khiến cô suýt nghẹn nước.
Ngày hôm nay Vi Tịnh chính thức hiểu thế nào gọi là:
Một người theo đuổi ai đó một cách công khai mà không cần che giấu.
Giữa giờ, cô đặt tay lên má để xoa, hy vọng gương mặt mình sẽ đỡ nóng hơn. Nhưng ngay lúc đó, một bóng người cao lớn kéo ghế ngồi xuống cạnh.
“Em khó chịu chỗ nào à?”
Hạ Kình Vũ hỏi.
“Không… chỉ hơi nóng…”
“Anh mở cửa sổ cho em.”
“— Không cần!”
Cô vội vàng chặn lại.
Lớp đang bắt đầu chú ý rồi.
Và Hạ Kình Vũ không hề biết xấu hổ là gì.
Anh ngẩng nhẹ đầu nhìn cô:
“Em sợ bị để ý?”
“…Chút chút.”
“Để anh quen dần rồi em sẽ quen.”
“Em đâu cần quen cái gì…”
“Quen việc anh chăm em.”
“…Anh đừng nói nữa.”
“Ừ.”
Anh đáp… nhưng vẫn nhìn cô như thể muốn nói thêm cả trăm câu nữa.
Vi Tịnh quay mặt đi, giả vờ nhìn ra cửa sổ để né ánh mắt anh.
Nhưng tim thì lại nhảy nhót như đang đánh trống.
Đến giờ thực hành, thầy giáo thông báo:
“Hôm nay các nhóm hoàn thiện nốt bộ ảnh hôm trước. Nhớ chụp thêm ảnh chân dung, ảnh khoảnh khắc để cuối tuần nộp.”
Hạ Kình Vũ xoay sang Vi Tịnh ngay lập tức.
“Em làm mẫu nhé.”
“Hả?!”
“Nhóm chúng ta cần ảnh chân dung.”
“…Anh làm cũng được mà?”
“Anh muốn chụp em.”
Câu đó nói nhẹ như gió nhưng đánh trúng tim cô.
“Nhưng… em không giỏi tạo dáng đâu…”
“Không cần tạo dáng.”
Giọng anh thấp, trầm:
“Chỉ cần là em.”
Vi Tịnh mắc kẹt.
Cô không thể từ chối khi anh nhìn cô như thế.
Thế là cô lặng lẽ gật đầu.
Họ ra khu sân vườn sau trường, nơi có nhiều cây xanh và được ánh nắng rọi xuống mềm mại.
“Đứng ở đây.”
Hạ Kình Vũ đặt cô dưới tán cây có ánh sáng loang nhẹ.
Vi Tịnh đứng thẳng, cố giữ mặt bình tĩnh.
Nhưng anh lại tiến đến gần, gần đến mức cô nghe được hơi thở nhẹ của anh.
Anh chỉnh lại lọn tóc rơi trên vai cô.
“Hạ— Hạ Kình Vũ… đừng đứng sát vậy…”
“Để tóc em đẹp.”
Giọng anh bình tĩnh.
Nhưng rõ ràng… anh tuyệt đối biết mình đang làm gì.
Sau khi chỉnh tóc, anh lùi lại một chút, đưa máy lên.
“Nhìn qua đây, Vi Tịnh.”
Vi Tịnh nuốt khan.
Cô nhìn anh.
Cạch—
Âm thanh máy ảnh vang lên.
“Đẹp.”
Hạ Kình Vũ nói, mắt không hề rời khỏi màn hình máy.
“Rất đẹp.”
“Anh đừng nói vậy nữa…”
Cô nhỏ giọng.
“Anh không nói thì ai nói?”
“…Em không cần…”
“Anh cần.”
“Hả?”
“Anh cần những tấm ảnh này.”
Tầm mắt anh dừng lại trên cô:
“Và cần em.”
Vi Tịnh chết lặng.
Cô xoay mặt sang hướng khác để che đi sự lúng túng, nhưng Hạ Kình Vũ lại gọi:
“Vi Tịnh.”
“Gì vậy…”
“Nhìn anh.”
Anh nói nhẹ nhưng lại mang sức nặng.
Cô chậm chạp quay lại.
Khoảnh khắc đó — anh bấm máy.
“…Em đang ngại.”
Anh nói.
“Anh chụp em lúc em đang… đỏ mặt hả?”
“Ừ.”
“Anh—!”
Cô muốn giận nhưng không giận nổi.
Hạ Kình Vũ hạ máy xuống, nhìn cô một lúc rồi nói rất chậm:
“Em đỏ mặt vì anh.”
Câu đó làm toàn thân Vi Tịnh tê lại.
Cô không dám phủ nhận.
Và… không thể phủ nhận.
Khi họ quay về lớp, bầu không khí xung quanh thay đổi rõ.
Một số bạn liếc nhìn họ.
Một số bạn khác thì thầm.
Có người còn cười khúc khích khi thấy khoảng cách hai người gần nhau đến kỳ lạ.
Vi Tịnh muốn chui xuống đất.
Cô bước nhanh vào lớp để trốn, nhưng vừa đặt túi lên bàn, một giọng nữ vang lên từ phía cửa:
“Vi Tịnh, cậu ra đây một chút được không?”
Là Lâm An, bạn cùng lớp, khá nổi bật và có tiếng nói trong lớp.
Vi Tịnh hơi ngạc nhiên.
Rất hiếm khi Lâm An trực tiếp gọi cô.
Cô theo Lâm An ra hành lang.
Lâm An khoanh tay, dựa vào tường, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới nhưng không thù địch.
“Cậu với Hạ Kình Vũ… đang quen nhau hả?”
Giọng cô ta đi thẳng, không vòng vo.
Vi Tịnh giật mình.
“Không— không phải như cậu nghĩ đâu!”
Lâm An nhướng mày:
“Thế thì là gì?”
“…Bọn mình chỉ là… bạn cùng lớp…”
Giọng Vi Tịnh yếu dần.
“Bạn cùng lớp mà cậu ta mua đồ ăn sáng cho cậu? Đứng chờ cậu ở cổng? Cả buổi cứ kè kè cạnh cậu?”
Lâm An híp mắt một chút.
“Cậu nói vậy người khác tin chứ tớ không tin.”
“Thật mà…!”
Lâm An không nói gì một lúc.
Cô ta chỉ quan sát Vi Tịnh, như đang đo xem lời nào là thật.
Rồi bất ngờ —
Cô ta thở dài.
“Cậu đừng hiểu lầm.”
“Không phải tớ đến gây chuyện.”
Mắt cô ta mềm xuống.
“Tớ chỉ muốn hỏi… vì tớ từng thích cậu ấy.”
Vi Tịnh khựng người.
Cô mở to mắt, tim đập chậm lại.
“Nhưng cậu ấy chưa từng để ý đến tớ.”
Lâm An cười nhạt, không trách móc.
“…Nhưng cậu thì khác.”
Vi Tịnh không biết phải phản ứng thế nào.
Một sự áy náy không tên len vào lòng cô.
“Tớ chỉ muốn biết… giữa hai người có gì chưa?”
Lâm An hỏi tiếp.
“Chưa… chưa có gì hết.”
Vi Tịnh nói thật, giọng nhỏ đến mức như sắp mất.
Lâm An nhìn cô thật kỹ.
Một lúc sau, cô ta cười nhẹ:
“Cậu dễ thương thật.”
“Tớ hiểu vì sao cậu ấy thích cậu.”
Vi Tịnh đỏ mặt.
“Không… không có đâu…”
“Có.”
Lâm An nói rất chắc.
“Nhìn là biết.”
Rồi cô ta vỗ nhẹ vai Vi Tịnh, như thể vừa dặn dò vừa chúc phúc:
“Hạ Kình Vũ không phải người dễ động lòng.”
“Nhưng một khi đã thích… sẽ rất nghiêm túc.”
“Cậu… đừng làm tổn thương cậu ấy.”
Câu nói ấy khiến tim Vi Tịnh nặng xuống một chút.
Lâm An rời đi.
Còn Vi Tịnh đứng đó, ngập trong cảm xúc không rõ ràng:
bối rối, áy náy, ganh tị, ấm áp, sợ hãi…
Nhưng trên tất cả —
Cô biết rằng tình cảm của anh dành cho cô… không còn là những tín hiệu mơ hồ nữa.
Khi cô quay vào lớp, Hạ Kình Vũ đang đợi ở cửa.
“Em đi đâu mà lâu vậy?”
Giọng anh hơi thấp, mang chút lo.
“Em ra hành lang chút thôi…”
“Có ai làm khó em à?”
“Hả? Không… không có ai cả…”
Anh nhìn cô vài giây, như muốn xác định cô không nói dối.
Rồi anh bước lại gần, đưa tay lên, nhẹ nhàng chỉnh lại dây balo của cô.
“Em đeo lệch rồi.”
“À… cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách hai người gần đến mức Vi Tịnh nghe được nhịp tim chính mình.
Hạ Kình Vũ cúi đầu thấp hơn, giọng nhỏ đến mức như chỉ nói cho riêng cô nghe:
“Đừng để ai làm em buồn.”
“Anh không muốn thấy điều đó.”
Trái tim Vi Tịnh run lên một nhịp.
Cô muốn trả lời, nhưng không nói được.
Đôi mắt anh lúc này… quá đẹp, quá thật, quá gần.
Ngay khi cô định quay mặt đi, Hạ Kình Vũ cất giọng:
“Vi Tịnh.”
“Dạ…?”
“Nếu người hỏi em… anh và em là gì của nhau…”
“…Thì em trả lời thế nào?”
Cô sững lại.
Giọng anh không mạnh, chỉ nhẹ nhàng —
nhưng ánh mắt lại mang sự kiên định rõ ràng.
Vi Tịnh siết nhẹ quai balo.
Một lúc lâu sau, cô mở miệng rất khẽ:
“Em… không biết.”
“Em chưa nghĩ xong.”
Hạ Kình Vũ bước đến gần thêm nửa bước.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài chục phân.
“Vậy để anh gợi ý.”
Anh nói gần như thì thầm:
“Em chỉ cần nói ‘đừng tiến gần hơn’…”
“…thì anh sẽ dừng lại.”
Vi Tịnh ngẩng lên, đôi mắt mở to vì bất ngờ.
Nhưng cô —
không nói câu đó.
Cô chỉ nhẹ lắc đầu.
Rất nhẹ.
Nhưng đủ để tim anh rung lên.
Hạ Kình Vũ mỉm cười.
Nụ cười hiếm hoi, ấm, và đẹp đến mức khiến người đối diện nghẹt thở.
“Vậy anh tiếp tục tiến.”
Anh nói khẽ, nhưng chắc chắn như một lời hứa.
Và ở khoảnh khắc ấy —
Vi Tịnh biết rằng từ ngày hôm đó, mọi tín hiệu mơ hồ giữa hai người đã bước sang một ranh giới khác.
Không còn âm thầm.
Không còn giấu nhẹm.
Tất cả đang trở nên… rõ ràng hơn.
Nguy hiểm hơn.
Và cũng… ngọt ngào hơn.