Sáng hôm sau, Triệu Lệ Hân có mặt tại văn phòng sớm hơn mọi ngày. Thành phố Thượng Hải vẫn còn trong sương mỏng, ánh nắng vàng nhạt len qua những tòa nhà chọc trời, phản chiếu lên mặt kính bóng loáng của tòa tháp Hứa. Cô mang theo tập hồ sơ dày cộp, bước đi với dáng vẻ quyết tâm.
“Ngày hôm nay, phải thật tốt… phải để anh ta thấy năng lực của mình,” Lệ Hân tự nhủ, cố gắng xua tan cảm giác hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô tham gia cuộc họp với ban lãnh đạo tập đoàn Hứa, nơi toàn những tên tuổi quyền lực, kinh nghiệm dày dặn và không thiếu người khó tính.
Khi cô bước vào phòng họp, Hứa Dương đã ở đó, đứng bên bàn dài bằng gỗ sồi, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cô. Mọi ánh mắt trong phòng bỗng dõi theo, một vài người khẽ nhíu mày khi thấy cô gái trẻ đứng trước toàn ban lãnh đạo.
“Triệu Lệ Hân, cô chuẩn bị xong chưa?” Hứa Dương hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng uy quyền.
“Vâng ạ, tôi đã chuẩn bị đầy đủ,” cô trả lời, giọng tự tin nhưng hơi căng thẳng.
Hứa Dương gật đầu, rồi quay sang các thành viên khác trong phòng:
“Chúng ta bắt đầu. Triệu Lệ Hân sẽ trình bày ý tưởng cho chiến dịch ‘Lumière’.”
Lệ Hân hít một hơi sâu, bước lên phía bảng trình chiếu. Cô mở laptop, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt rạng rỡ nhưng nghiêm túc. Cô bắt đầu trình bày từng ý tưởng, từng chiến lược quảng cáo với dữ liệu cụ thể, phân tích chi tiết và hình ảnh minh họa sinh động.
Ban đầu, vài người lẩm bẩm bàn tán, không tin một cô gái trẻ có thể nắm vững dự án lớn đến vậy. Nhưng chỉ sau vài phút, không khí bắt đầu thay đổi. Những con số cô đưa ra rõ ràng, logic chặt chẽ, cùng với khả năng xử lý tình huống nhanh nhạy khiến các trưởng phòng phải ngước nhìn.
Hứa Dương đứng một bên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, bất giác cong môi thành một nụ cười rất nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra, Triệu Lệ Hân không chỉ dũng cảm, mà còn cực kỳ thông minh.
Một trong các trưởng phòng – Lục Thanh, người vốn khó tính và nghi ngờ năng lực của người mới – nhíu mày, hỏi với giọng hơi gắt:
“Cô dự đoán về đối thủ cạnh tranh A thì sao? Rủi ro lớn nhất là gì?”
Lệ Hân không hề tỏ ra nao núng, nhanh chóng mở bảng phân tích rủi ro và giải pháp:
“Đối thủ A thường tập trung vào truyền thông trực tuyến, nhưng điểm yếu là chưa khai thác thị trường offline. Chúng ta có thể tận dụng chuỗi sự kiện trải nghiệm thực tế để tăng mức độ nhận diện thương hiệu. Rủi ro lớn nhất là chi phí sự kiện cao, nhưng tôi đã tính toán phương án tối ưu ngân sách, đảm bảo ROI cao.”
Một tràng im lặng ngắn, rồi các trưởng phòng bắt đầu gật gù, bất ngờ trước khả năng phân tích của cô. Hứa Dương nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa sự hài lòng hiếm khi thấy.
“Cô nắm rõ từng chi tiết,” anh nói, giọng vừa đủ để mọi người nghe thấy. “Tốt.”
Triệu Lệ Hân hơi đỏ mặt nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Cô cảm nhận được ánh mắt đánh giá nhưng cũng đầy quan tâm của Hứa Dương, điều khiến tim cô lỡ nhịp.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra với nhiều câu hỏi thử thách hơn, từ ngân sách, chiến lược marketing, đến quản lý nhân sự. Mỗi lần một trưởng phòng chất vấn, Lệ Hân đều trả lời rõ ràng, logic và đầy tự tin. Có lúc cô khéo léo sử dụng những con số, biểu đồ và ví dụ thực tế để minh họa, khiến nhiều trưởng phòng phải gật gù thán phục.
Cuối cùng, Hứa Dương gật đầu, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng:
“Triệu Lệ Hân, cô đã hoàn thành tốt. Tôi sẽ cho phép cô trực tiếp quản lý một phần dự án này.”
Cả phòng họp bùng nổ tràng vỗ tay. Lệ Hân vừa hạnh phúc vừa bàng hoàng. Cô không ngờ, chỉ sau buổi trình bày đầu tiên, mình đã gây ấn tượng mạnh với cả ban lãnh đạo, đặc biệt là Hứa Dương.
Hứa Dương đứng dậy, giọng trầm:
“Nhưng… nếu có sai sót, tôi không muốn nghe lý do. Chỉ có kết quả.”
Cô gật đầu, hiểu rõ áp lực phía trước, nhưng trong lòng lại trào dâng cảm giác vừa thách thức vừa hưng phấn.
Buổi trưa, Hứa Dương bất ngờ gọi Lệ Hân lên văn phòng riêng. Anh đóng cửa sau lưng, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm:
“Cô hôm nay đã chứng minh năng lực. Nhưng cô cũng nên biết… ở tập đoàn này, sai lầm sẽ không được tha thứ.”
Lệ Hân nhìn anh, hơi căng thẳng nhưng vẫn cứng rắn:
“Tôi hiểu. Tôi sẽ không để thất bại, thưa anh.”
Hứa Dương tiến lại gần, ánh mắt bất ngờ dịu lại, giọng trầm thấp:
“Cô khác biệt… tôi thích những người như cô.”
Lệ Hân hơi sửng sốt, tim đập nhanh. Câu nói ấy vừa khiến cô tự hào, vừa khiến cô bối rối. Trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy: mối quan hệ giữa họ không chỉ là công việc nữa…
Cuộc họp ban lãnh đạo và buổi trò chuyện riêng hôm nay đã đặt nền móng cho một mối quan hệ vừa căng thẳng vừa đầy tò mò, mở ra nhiều drama, thử thách, và sủng ngọt phía trước.