Chiều hôm đó, văn phòng tập đoàn Hứa vẫn nhộn nhịp với tiếng điện thoại, tiếng gõ bàn phím và những cuộc họp rải rác. Triệu Lệ Hân đang ngồi trước máy tính, rà soát báo cáo của dự án Lumière, thì điện thoại của cô reo lên.
“Sếp Triệu Lệ Hân, bên đối tác yêu cầu thay đổi kế hoạch chiến dịch cho dự án sáng mai. Nếu không xử lý kịp, cả kế hoạch sẽ bị trễ!”
Cô hít một hơi, bàn tay siết chặt điện thoại. Một vấn đề bất ngờ xuất hiện, nhưng cô biết đây là cơ hội để chứng minh năng lực của mình.
“Hiểu rồi, tôi sẽ liên hệ ngay các trưởng phòng để điều chỉnh,” cô trả lời, giọng chắc chắn.
Trong lúc Triệu Lệ Hân đang gọi điện, Hứa Dương bất ngờ xuất hiện sau lưng cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan sát.
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi, giọng trầm và đầy áp lực.
“Dự án Lumière vừa nhận yêu cầu thay đổi từ đối tác, nếu không xử lý nhanh, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tiến độ,” Lệ Hân giải thích ngắn gọn.
Hứa Dương nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia quan tâm hiếm hoi. Anh tiến lại gần bàn cô, nhìn vào các con số trên màn hình.
“Cô có giải pháp chưa?”
“Vâng ạ. Tôi dự định phân chia công việc ngay, liên hệ trực tiếp từng trưởng phòng, đồng thời đưa ra phương án tối ưu ngân sách để không vượt kế hoạch.”
Hứa Dương gật nhẹ, ánh mắt dường như ẩn chút hài lòng:
“Tốt. Bắt đầu đi. Tôi muốn thấy cô thực sự làm được điều này.”
Triệu Lệ Hân lập tức thực hiện kế hoạch. Cô gọi từng trưởng phòng, phân công nhiệm vụ, vừa trấn an vừa đưa ra các bước xử lý cụ thể. Trong khi đó, Hứa Dương đứng bên, không can thiệp nhưng âm thầm quan sát cách cô ứng phó tình huống, từng cử chỉ, từng quyết định.
Một số trưởng phòng ban đầu có vẻ nghi ngờ, nhưng khi thấy Lệ Hân chỉ dẫn rõ ràng, logic chặt chẽ, họ bắt đầu phối hợp nhịp nhàng. Triệu Lệ Hân nhanh chóng triển khai xong các bước cơ bản, rồi gửi báo cáo trực tiếp cho Hứa Dương.
Anh mở tệp báo cáo, lướt qua từng mục, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng bờ môi hơi nhếch lên một nụ cười cực kỳ tinh tế, chỉ cô mới nhận ra.
“Cô xử lý nhanh hơn tôi tưởng,” Hứa Dương nói, giọng trầm nhưng mang theo chút ngạc nhiên.
Lệ Hân hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
“Tôi biết thời gian là vàng bạc, thưa anh. Tôi không muốn dự án bị trì hoãn.”
Hứa Dương đứng lại một lúc, rồi bất ngờ nói:
“Cô giỏi… nhưng nếu có lần sau, tôi muốn cô không chỉ nhanh mà còn phải biết dự đoán trước mọi rủi ro.”
Lệ Hân nhìn anh, thấy ánh mắt sắc bén ấy vừa là thách thức vừa là sự quan tâm. Tim cô bỗng đập nhanh.
Sau khi xử lý xong sự cố, Triệu Lệ Hân bước ra khỏi phòng họp, mệt nhưng hạnh phúc. Cô không ngờ chỉ một sự cố bất ngờ lại biến thành cơ hội để chứng minh năng lực.
Hứa Dương đứng bên cửa, nhìn cô, giọng trầm nhưng hơi khẽ:
“Cô đã để lại ấn tượng. Ngày mai tôi muốn cô tham gia trực tiếp thảo luận với đối tác. Không ai được phép can thiệp.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy: anh ta không chỉ quan sát, mà còn… tin tưởng một phần vào khả năng của cô.
Khi rời văn phòng, Triệu Lệ Hân nhìn xuống thành phố Thượng Hải, ánh đèn vàng lung linh như trải dài đến vô tận. Cô thầm nhủ:
“Đây mới chỉ là bắt đầu… Và tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào để chứng minh bản thân, cũng như… để hiểu rõ người đàn ông này.”
Trong văn phòng trống, Hứa Dương đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía thành phố. Một nụ cười rất nhẹ xuất hiện trên môi:
“Cô gái này… khác biệt, và tôi… muốn biết cô sẽ tiến xa đến đâu.”
Vậy là mối quan hệ giữa Triệu Lệ Hân và Hứa Dương ngày càng gần gũi nhưng cũng đầy thử thách. Drama công việc, thử thách quyền lực và những khoảnh khắc sủng ngọt đang dần được hé lộ.