ánh trăng khuynh thành

Chương 5: Cuộc gặp đối tác quan trọng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Triệu Lệ Hân mặc bộ vest trắng thanh lịch, tóc được búi gọn, tay cầm cặp tài liệu dày cộp. Trước khi rời khỏi văn phòng, cô nhìn vào tấm gương lớn trong hành lang, hít một hơi thật sâu.

“Ngày hôm nay… không được phép sai sót. Phải thật chuyên nghiệp, phải để anh ấy thấy tôi có năng lực và bản lĩnh,” cô nhủ thầm.

Hứa Dương đứng bên bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, nhìn cô:

“Cô sẵn sàng chưa? Tôi sẽ đi cùng.”

Lệ Hân gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cùng với Hứa Dương, cô bước lên xe limousine sang trọng, hướng tới trụ sở đối tác – một tập đoàn quảng cáo danh tiếng tại trung tâm thành phố.

Khi họ đến, đại diện phía đối tác đã chờ sẵn. Không khí phòng họp sang trọng, trang trí bằng ánh sáng dịu nhẹ, nhưng không khí vẫn căng thẳng. Triệu Lệ Hân cảm nhận được sự khắt khe trong ánh mắt của từng người.

“Triệu Lệ Hân, hân hạnh gặp cô,” trưởng phòng đối tác chào.

Cô mỉm cười, giọng tự tin:

“Chào quý công ty, tôi rất vui được tham gia thảo luận dự án hợp tác lần này.”

Hứa Dương đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát từng cử chỉ, từng lời nói của cô. Anh không can thiệp, nhưng Triệu Lệ Hân cảm nhận được ánh mắt kiểm tra, đánh giá khiến tim cô vừa hồi hộp vừa có chút hưng phấn.

Cuộc họp bắt đầu, và như dự đoán, đối tác đưa ra hàng loạt câu hỏi hóc búa. Triệu Lệ Hân lần lượt trình bày chiến lược quảng cáo, phương án dự phòng, phân tích rủi ro, và đưa ra các số liệu minh họa trực tiếp.

Ban đầu, các trưởng phòng đối tác vẫn tỏ vẻ hoài nghi, nhưng sau vài phút, họ bắt đầu gật gù, thậm chí một vài người mỉm cười nhẹ, công nhận sự chuẩn bị kỹ lưỡng và năng lực của cô.

Hứa Dương đứng bên, ánh mắt dõi theo từng động tác của cô. Khi cô khéo léo phản biện một câu hỏi hóc búa, ánh mắt anh thoáng chút bất ngờ và… hiếm hoi nụ cười rất nhẹ, chỉ để cô nhận ra.

Giữa cuộc họp, một tình huống bất ngờ xảy ra: một thành viên đối tác đưa ra số liệu không chính xác, khiến mọi người hiểu nhầm chi phí thực tế cao hơn dự tính. Phòng họp bỗng chốc căng thẳng, ánh mắt đổ dồn vào Triệu Lệ Hân.

Cô hít sâu, bình tĩnh:

“Xin phép, tôi đã kiểm tra lại tất cả dữ liệu. Đây là bảng tính chuẩn, tôi sẽ giải thích rõ ràng để tránh hiểu lầm.”

Cô nhanh chóng trình bày từng mục, minh họa bằng biểu đồ và phân tích logic. Mọi người dần yên tâm, không khí căng thẳng lắng xuống. Hứa Dương nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng đầy tự hào: cô không chỉ xử lý tình huống một cách chuyên nghiệp, mà còn giữ được phong thái bình tĩnh, điều mà anh đánh giá rất cao.

Cuối cùng, trưởng phòng đối tác gật đầu:

“Rõ ràng, cô rất chuyên nghiệp. Tôi tin tưởng dự án sẽ thành công với sự tham gia của cô.”

Lệ Hân thở phào nhẹ nhõm, vừa vui vừa tự hào. Trong lòng cô, cảm giác được Hứa Dương quan sát và công nhận làm tim cô đập nhanh hơn.

Sau cuộc họp, khi bước ra xe, Hứa Dương bất ngờ nói với cô:

“Cô làm tốt. Không chỉ chuyên nghiệp, mà còn tự tin. Tôi thích điều đó.”

Lệ Hân ngẩn người, cảm giác tim mình lỡ nhịp. Cô biết đây là lần đầu tiên anh khen một cách trực tiếp, không mang sắc lạnh hay đe dọa.

Hứa Dương tiếp tục, giọng trầm và gần như chỉ nói với cô:

“Nhưng nhớ, từ bây giờ, bất cứ sự cố nào cũng không được phép xảy ra. Tôi sẽ không tha thứ lần thứ hai.”

Cô gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:

“Tôi hiểu. Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

Hứa Dương nhìn cô một lúc lâu, rồi quay sang lái xe, để lại Triệu Lệ Hân với cảm giác vừa thách thức vừa hứng khởi. Cô biết, mối quan hệ giữa họ đã tiến thêm một bước: không chỉ là cấp trên – nhân viên, mà còn là sự tin tưởng đầy tiềm năng, mở ra những thử thách và… khoảnh khắc sủng ngọt sau này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×