Buổi sáng hôm đó, Triệu Lệ Hân đến văn phòng với tâm trạng vừa phấn khởi vừa căng thẳng. Cuộc họp với đối tác ngày hôm qua đã thành công, nhưng cô biết rằng những thử thách ở nội bộ công ty mới thực sự khó khăn.
Khi cô bước vào phòng làm việc, ánh mắt lập tức dồn vào cô – Lệ Hân nhận ra ngay rằng hôm nay sẽ không dễ dàng. Một số trưởng phòng cũ tỏ ra e dè, trong khi vài người khác tỏ vẻ không hài lòng vì cô được Hứa Dương tin tưởng quá nhanh.
“Cô gái mới à… cứ tưởng mình giỏi lắm sao?” Một giọng khẽ chế nhạo vang lên từ phía bàn đối diện. Đây là Khương Minh, trưởng phòng marketing, người luôn có tiếng nói lớn trong công ty.
Lệ Hân hơi nhíu mày, nhưng không đáp lại. Cô biết bình tĩnh là vũ khí mạnh nhất trong những lúc này.
Vừa lúc đó, Hứa Dương bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng dõi qua từng nhân viên. Khi ánh mắt anh chạm vào Triệu Lệ Hân, cô cảm nhận được sự bảo vệ âm thầm, như một tấm khiên vô hình.
“Có chuyện gì xảy ra ở đây?” Hứa Dương hỏi, giọng trầm và uy quyền.
Khương Minh tỏ vẻ không vừa ý, nhưng cuối cùng vẫn phải trả lời:
“Chỉ là một vài trưởng phòng không đồng tình với cách cô Lệ Hân triển khai dự án. Họ cho rằng cô chưa đủ kinh nghiệm để đảm trách.”
Hứa Dương hừ một tiếng, bước tới bàn làm việc của Lệ Hân, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyền uy:
“Triệu Lệ Hân, cô sẽ chứng minh năng lực của mình. Còn ai có vấn đề, tôi sẽ xử lý sau.”
Ánh mắt anh dừng lại ở cô, một sự im lặng đầy ngầm ý: “Tôi tin cô, cô đừng làm tôi thất vọng.”
Cô gật đầu, tim đập nhanh. Sự tin tưởng của anh vừa là áp lực vừa là động lực.
Trong buổi họp nội bộ sau đó, Triệu Lệ Hân trình bày lại toàn bộ kế hoạch dự án Lumière, đi sâu vào chi tiết, giải thích cách xử lý rủi ro, tối ưu ngân sách, và cách phối hợp với từng trưởng phòng.
Một số trưởng phòng ban đầu vẫn tỏ ra nghi ngờ, nhưng khi cô đưa ra dữ liệu chi tiết, minh họa bằng biểu đồ và so sánh với dự án thành công trước đây, không khí dần chuyển biến.
Khương Minh cuối cùng cũng phải gật đầu, nhún vai:
“Rõ ràng… cô biết mình đang làm gì. Tôi phải thừa nhận.”
Lệ Hân thở phào nhẹ nhõm. Đây không chỉ là chiến thắng trước nội bộ mà còn là bước khẳng định bản thân, khiến cô cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết.
Buổi chiều, khi mọi người đã rời phòng họp, Hứa Dương bất ngờ xuất hiện bên bàn Lệ Hân:
“Cô đã làm tốt. Tôi rất hài lòng.”
Cô ngẩng lên, tim đập nhanh. Không chỉ là lời khen, ánh mắt anh còn… chứa đựng một thứ gì đó riêng tư, ấm áp hơn bình thường.
Hứa Dương tiến lại gần, giọng trầm:
“Nhưng đừng quên, trong công ty này, ai cũng muốn đứng đầu. Cô cần cẩn thận với đồng nghiệp, nhưng tôi sẽ để mắt đến cô.”
Lệ Hân khẽ mỉm cười, cảm giác vừa an toàn vừa hồi hộp: cô không chỉ phải chiến đấu vì sự nghiệp, mà còn dần nhận ra sự quan tâm âm thầm từ người đàn ông quyền lực này.
Trên đường về, cô nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, tự nhủ:
“Đây mới chỉ là khởi đầu. Công việc đầy thử thách, nhưng tôi… sẽ không bỏ cuộc. Và… tôi muốn chứng minh rằng mình xứng đáng với sự tin tưởng của anh ấy.”
Trong khi đó, Hứa Dương đứng bên cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn ra xa, nụ cười rất nhẹ xuất hiện trên môi:
“Cô gái này… thật sự khác biệt. Và tôi… sẽ không để ai làm hại cô.”