ánh trăng khuynh thành

Chương 7: Cuộc chiến không khoan nhượng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Thượng Hải đầy sương mù, ánh nắng yếu ớt len qua những tòa nhà chọc trời, phản chiếu lên mặt kính bóng loáng của tòa tháp Hứa. Triệu Lệ Hân bước vào văn phòng với tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng. Sau hàng loạt thành công từ dự án Lumière và những cuộc họp với đối tác, cô biết rằng nguy cơ lớn nhất không phải đến từ công việc đơn thuần, mà chính là từ những đối thủ bên ngoài, những kẻ luôn tìm cách hạ bệ những người xuất sắc như cô.

Cô vừa bước vào bàn làm việc, điện thoại đột ngột rung. Tin nhắn hiển thị trên màn hình khiến cô sững người:

"Dự án Lumière sẽ bị trì hoãn. Chúng tôi đã thay đổi hợp đồng với đối tác, tất cả thông tin đã được gửi lại, nếu không xử lý kịp, mọi thứ sẽ sụp đổ."

Triệu Lệ Hân cảm thấy tim mình đập nhanh, một áp lực khổng lồ ập đến. Đây rõ ràng là một âm mưu từ đối thủ, họ muốn phá vỡ uy tín của tập đoàn Hứa và đặt cô vào tình huống khó xử.

Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi gọi ngay cho Hứa Dương:

“Anh Hứa, chúng ta gặp phải vấn đề lớn. Đối tác vừa thông báo thay đổi hợp đồng, nếu không xử lý ngay, toàn bộ tiến độ dự án sẽ bị ảnh hưởng.”

Bên kia đầu dây, Hứa Dương im lặng vài giây, giọng trầm lạnh vang lên:

“Đưa tôi toàn bộ thông tin. Chúng ta sẽ giải quyết.”

Triệu Lệ Hân nhanh chóng tổng hợp dữ liệu, rà soát từng chi tiết. Mỗi con số, mỗi hợp đồng phụ, cô đều kiểm tra kỹ càng. Thời gian trôi qua như thể kéo dài vô tận, nhưng cô biết rằng mọi phút giây đều quan trọng.

Một tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Dương bước vào phòng, áo vest đen chỉnh tề, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:

“Triệu Lệ Hân, cô đã chuẩn bị chưa?”

Cô nhìn anh, ánh mắt kiên định:

“Rồi ạ, tôi đã rà soát mọi chi tiết, có một phương án để xử lý tình huống này ngay lập tức.”

Hứa Dương gật đầu, giọng trầm lạnh:

“Chúng ta không có thời gian. Hãy bắt đầu.”

Cả hai nhanh chóng lên kế hoạch. Triệu Lệ Hân phân tích từng thay đổi trong hợp đồng, chỉ ra các điều khoản đối tác muốn lợi dụng, đồng thời đề xuất chiến lược thương lượng trực tiếp, kết hợp với việc chuẩn bị phương án pháp lý và ngân sách dự phòng.

Hứa Dương đứng bên, thỉnh thoảng đưa ra những câu hỏi sắc bén, thử thách sự logic và bình tĩnh của cô. Triệu Lệ Hân trả lời đầy tự tin, mỗi câu nói, mỗi lập luận đều đi thẳng vào trọng điểm, chứng minh khả năng xử lý tình huống vượt trội.

“Cô không chỉ nhanh nhạy, mà còn rất bình tĩnh,” Hứa Dương nói, giọng trầm nhưng ẩn chứa sự đánh giá cao.

Cô hơi đỏ mặt, giọng chắc nịch:

“Tôi biết thời gian là vàng bạc, thưa anh. Tôi sẽ không để dự án thất bại.”

Buổi chiều, họ tới trụ sở đối tác để thương lượng trực tiếp. Không khí căng thẳng, từng ánh mắt như dao cạo trên từng nhân viên. Triệu Lệ Hân đứng cạnh Hứa Dương, cảm nhận sự uy quyền tuyệt đối từ anh, nhưng đồng thời, trong ánh mắt ấy, cô thấy một sự tin tưởng và bảo vệ đặc biệt chỉ dành riêng cho cô.

Khi thương lượng bắt đầu, phía đối tác đưa ra những yêu cầu gần như không thể chấp nhận: tăng chi phí, thay đổi điều khoản, và cố tình đẩy trách nhiệm về phía cô. Không khí trong phòng bỗng chốc căng như dây đàn.

Triệu Lệ Hân hít một hơi thật sâu, bước lên, giọng tự tin nhưng kiên quyết:

“Chúng tôi tôn trọng đối tác, nhưng mọi thay đổi phải dựa trên lợi ích thực tế và sự công bằng giữa hai bên. Đây là phương án tôi đề xuất…”

Cô trình bày chi tiết, dữ liệu chứng minh và đề xuất các phương án thay thế hợp lý. Các trưởng phòng đối tác ban đầu khó chịu nhưng dần bị thuyết phục.

Hứa Dương đứng bên, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô, thầm cảm phục sự bình tĩnh và thông minh của Triệu Lệ Hân. Khi cô nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau, tim cô bỗng dưng nhói lên một cảm giác kỳ lạ – vừa an toàn, vừa hồi hộp.

Cuộc thương lượng kéo dài hơn ba giờ. Mỗi phút trôi qua, áp lực càng lớn, nhưng Triệu Lệ Hân không một lần lung lay. Cô khéo léo sử dụng dữ liệu, logic và cả kỹ năng giao tiếp tinh tế để điều hướng tình huống. Cuối cùng, đối tác đồng ý các điều khoản mới, tất cả thông tin được cập nhật, dự án được cứu nguy thành công.

Hứa Dương nhẹ nhàng gật đầu, giọng trầm và đầy hài lòng:

“Cô làm tốt hơn cả mong đợi.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lấp lánh, vừa mệt vừa tự hào. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sức mạnh của bản thân, và đồng thời, sự quan tâm âm thầm của Hứa Dương khiến tim cô rung lên từng nhịp.

Trên đường về, Hứa Dương lái xe im lặng, nhưng ánh mắt anh không rời Triệu Lệ Hân. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng trầm nhưng dịu hơn bình thường:

“Cô biết không… tôi không phải là người hay khen. Nhưng hôm nay, cô đã khiến tôi phải thừa nhận năng lực và sự kiên định của mình.”

Cô hơi ngạc nhiên, tim đập nhanh, cảm giác một luồng ấm áp lan tỏa. Cô mỉm cười, giọng đầy tự tin nhưng pha chút ngượng ngùng:

“Cảm ơn anh. Tôi sẽ tiếp tục chứng minh năng lực của mình.”

Hứa Dương nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như chứa đựng một lời hứa:

“Cô không cần chứng minh gì nữa… chỉ cần làm tốt, và tôi sẽ luôn để mắt đến cô.”

Triệu Lệ Hân cảm nhận được một sự bảo vệ âm thầm, một hint sủng ngọt, tim cô vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa họ không chỉ dừng lại ở công việc, mà còn đang dần tiến tới một mối liên kết sâu hơn, vừa thử thách vừa ngọt ngào.

Khi về đến văn phòng, Triệu Lệ Hân nhận được một tin nhắn từ Hứa Dương:

"Tối nay về sớm, nghỉ ngơi. Cô xứng đáng được một chút yên bình."

Cô nhìn tin nhắn, tim rung lên. Chỉ vài từ ngắn gọn, nhưng lại mang một cảm giác quan tâm và sủng nhẹ, khiến cô không khỏi mỉm cười.

Thành phố Thượng Hải về đêm lung linh ánh đèn, phản chiếu trong mắt cô những ước mơ, thử thách và… tình cảm đang dần nảy nở. Cuộc chiến quyền lực vừa khép lại, nhưng một cuộc chiến khác – giữa trái tim và cảm xúc – mới chỉ bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×