Sáng hôm sau, văn phòng tập đoàn Hứa vang lên tiếng điện thoại, tiếng gõ bàn phím, và cả những cuộc trao đổi rộn rã. Triệu Lệ Hân bước vào phòng làm việc với một cảm giác lạ lùng: vừa hứng khởi sau thành công cuộc thương lượng, vừa hồi hộp trước những thử thách tiếp theo.
Khi cô vừa sắp xếp hồ sơ trên bàn, Hứa Dương xuất hiện, bước tới cạnh bàn cô:
“Cô sẽ trực tiếp tham gia buổi họp nội bộ quan trọng với ban giám đốc hôm nay. Chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Lệ Hân gật đầu, giọng tự tin:
“Rồi ạ, tôi đã chuẩn bị tất cả các tài liệu cần thiết và phương án giải quyết rủi ro.”
Hứa Dương nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc bén nhưng không còn quá lạnh lùng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Triệu Lệ Hân cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt, khiến tim cô đập nhanh.
Buổi họp bắt đầu, không khí căng như dây đàn. Một số trưởng phòng cũ vẫn có thái độ nghi ngờ, nhưng khi Lệ Hân lần lượt trình bày các số liệu, phương án, và dự đoán các tình huống rủi ro, họ dần bị thuyết phục.
Hứa Dương đứng bên cạnh, chỉ lặng lẽ quan sát, thi thoảng nhíu mày khi Triệu Lệ Hân trình bày những ý tưởng táo bạo. Khi cô giải thích một phương án đặc biệt tinh vi, ánh mắt anh thoáng ánh kinh ngạc, rồi nhanh chóng trở lại sắc lạnh thường thấy.
Cuộc họp kết thúc thành công, Lệ Hân thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi.
Sau buổi họp, Hứa Dương gọi cô lại văn phòng riêng:
“Ngồi xuống.” Anh chỉ một chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
Lệ Hân hơi ngạc nhiên nhưng làm theo, ánh mắt không rời anh. Hứa Dương cầm tệp tài liệu, giọng trầm:
“Cô làm tốt hôm nay, nhưng còn một số chi tiết cần tối ưu hơn trước khi trình ban giám đốc phê duyệt cuối cùng.”
“Vâng ạ, tôi sẽ hoàn thiện ngay,” Lệ Hân đáp, mắt chăm chú nhìn anh.
Hứa Dương đứng dậy, tiến gần cô, giọng trầm hẳn xuống:
“Nhưng không phải chỉ nhờ kỹ năng, mà còn nhờ sự bình tĩnh và quyết đoán của cô. Tôi… ấn tượng.”
Lệ Hân hơi đỏ mặt, tim đập nhanh. Ánh mắt anh sắc nhưng dịu hơn bình thường, khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa an toàn.
Anh cúi xuống, giọng rất gần:
“Cô biết không, tôi không hay khen người khác. Nhưng hôm nay, cô xứng đáng nhận lời khen này.”
Cô cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong tim, giọng nhỏ nhẹ nhưng tự tin:
“Cảm ơn anh… Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để không phụ lòng tin của anh.”
Hứa Dương nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn truyền thông điệp: “Tôi sẽ luôn để mắt đến cô.” Khoảnh khắc ấy kéo dài, chỉ có hai người trong căn phòng, khiến Lệ Hân cảm nhận được sự thân mật và quan tâm đặc biệt, hint sủng ngọt rõ ràng.
Chiều hôm đó, khi Triệu Lệ Hân đang kiểm tra lại dự án, một email từ bộ phận đối thủ gửi tới khiến cô giật mình. Nội dung: đe dọa, muốn trì hoãn dự án lần nữa bằng cách tung tin sai lệch về chi phí.
Cô biết rằng đây là cơ hội để chứng minh bản lĩnh, nhưng áp lực tăng lên gấp bội. Triệu Lệ Hân quyết định gọi ngay cho Hứa Dương:
“Anh Hứa, có vấn đề. Đối thủ đang cố tình gây khó khăn, nếu không xử lý kịp, dự án sẽ gặp rủi ro nghiêm trọng.”
Anh lập tức đến văn phòng, bước vào, giọng lạnh lùng:
“Đưa tôi toàn bộ thông tin.”
Sau khi đọc xong, Hứa Dương nhìn cô, ánh mắt sắc bén pha lẫn hơi thở gấp:
“Cô đã từng xử lý tình huống như thế này chưa?”
“Chưa ạ… nhưng tôi sẽ cùng anh tìm ra cách giải quyết,” cô trả lời, giọng đầy quyết tâm.
Họ ngồi bên bàn, phân tích từng chi tiết, dự đoán động thái của đối thủ, chuẩn bị phương án dự phòng. Hứa Dương hướng dẫn cô một số cách xử lý nhạy bén, vừa là bài học vừa hint sủng nhẹ, khiến cô cảm thấy gần gũi hơn với anh.
Cuối ngày, khi mọi thứ đã ổn định, Hứa Dương đưa Lệ Hân ra thang máy:
“Ngày hôm nay cô làm tốt… nhưng nhớ, tôi sẽ không tha thứ nếu có lần thứ hai.”
Lệ Hân mỉm cười, tim đập nhanh:
“Em hiểu, anh. Em sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót nào.”
Hứa Dương đứng bên cạnh cô một lúc lâu, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trên gương mặt cô, giọng trầm và gần như chỉ nói với cô:
“Cô biết không… tôi không chỉ nhìn năng lực, mà còn nhìn cách cô giữ bình tĩnh. Điều đó khiến tôi… muốn bảo vệ cô.”
Triệu Lệ Hân cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa, tim rung lên từng nhịp. Cô biết rằng mối quan hệ giữa họ đã tiến thêm một bước quan trọng: vừa là đồng nghiệp, vừa là người thấu hiểu, hint sủng ngọt ngày càng rõ rệt.
Khi Lệ Hân bước ra khỏi thang máy, nhìn thành phố lung linh ánh đèn, cô thầm nhủ:
“Công việc còn nhiều thử thách, nhưng tôi… không chỉ muốn chứng minh bản thân, mà còn muốn hiểu rõ người đàn ông quyền lực này. Và… tôi biết, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn phía trước.”