Sáng hôm đó, văn phòng tập đoàn Hứa tĩnh lặng đến lạ thường. Triệu Lệ Hân bước vào, cảm giác nhói lên nơi ngực. Cô biết rằng, sự cố từ đối thủ không chỉ là tin nhắn hay email nữa, mà lần này là một tình huống trực diện, có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín và dự án Lumière.
Chưa kịp ngồi xuống bàn, điện thoại của cô rung lên. Một cuộc gọi từ số lạ xuất hiện. Cô hít sâu, nhấn nút nghe.
“Triệu Lệ Hân à… tôi nghĩ cô sẽ muốn biết, hợp đồng dự án hôm nay đã bị ai phá hủy. Nếu không có tôi, cô sẽ không còn đường lui.”
Giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự đe dọa rõ rệt, khiến cô da gà dựng đứng. Đây là một bước tấn công công khai từ đối thủ, trực tiếp nhằm vào cô.
Cô nắm chặt điện thoại, giọng cứng rắn:
“Người đứng sau chuyện này là ai, nói ra ngay.”
Đầu dây bên kia cười khẩy, rồi tắt máy. Triệu Lệ Hân cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, nhưng cô biết: bỏ cuộc không phải là lựa chọn.
Ngay lập tức, cô gọi Hứa Dương:
“Anh Hứa, tình hình nghiêm trọng. Hợp đồng dự án bị phá hoại, dữ liệu có nguy cơ bị rò rỉ. Chúng ta cần giải quyết ngay lập tức.”
Anh xuất hiện trong văn phòng cô chưa đầy 10 phút sau, bước đi mạnh mẽ, ánh mắt lạnh như băng:
“Cô làm tốt hôm nay, nhưng… nếu có sự cố, chúng ta sẽ xử lý ra sao?”
Triệu Lệ Hân hít sâu, giữ bình tĩnh:
“Em đã chuẩn bị phương án dự phòng. Chúng ta cần kiểm tra từng bản sao hợp đồng, rà soát mọi chi tiết, và ngăn đối thủ can thiệp thêm.”
Hứa Dương gật đầu, giọng trầm:
“Được. Tôi sẽ cùng cô.”
Hai người bắt tay ngay vào xử lý. Hứa Dương tập trung kiểm tra toàn bộ hệ thống bảo mật, trong khi Triệu Lệ Hân rà soát từng bản hợp đồng, so sánh dữ liệu và xác minh tính hợp pháp. Áp lực căng thẳng khiến cô mệt mỏi, nhưng Hứa Dương đứng bên, đôi khi đưa tay vỗ nhẹ vai cô, giọng trầm nhưng gần:
“Bình tĩnh… tôi ở đây.”
Khoảnh khắc đó khiến tim cô rung lên. Không chỉ vì sự bảo vệ, mà còn vì cảm giác được tin tưởng tuyệt đối từ anh – một hint sủng ngọt mạnh mẽ giữa tình huống căng thẳng.
Giữa quá trình kiểm tra, một thành viên trong nhóm Triệu Lệ Hân thở hổn hển:
“Cô Lệ Hân, hợp đồng bị chỉnh sửa, nhiều điều khoản bị thay đổi. Nếu đối tác biết, chúng ta sẽ mất uy tín.”
Cô nhìn sang Hứa Dương, ánh mắt kiên định:
“Chúng ta sẽ khắc phục. Hãy theo phương án tôi đã đề ra.”
Họ cùng nhau làm việc cật lực, từng chi tiết được rà soát, từng chữ ký được xác nhận. Hứa Dương thi thoảng nhìn cô, ánh mắt pha chút nghiêm túc nhưng đầy quan tâm.
Khi quá trình kiểm tra hoàn tất, Triệu Lệ Hân thở phào. Hợp đồng được phục hồi, các điều khoản chính xác, và dự án Lumière được cứu nguy kịp thời.
Hứa Dương nhìn cô, giọng trầm:
“Cô đã làm tốt. Nếu không có cô, tôi cũng sẽ phải trực tiếp can thiệp. Nhưng hôm nay… tôi thấy cô khác hẳn, vừa mạnh mẽ vừa bình tĩnh. Tôi ấn tượng.”
Cô hơi đỏ mặt, giọng nhỏ nhưng quyết đoán:
“Em chỉ làm những gì phải làm… để bảo vệ dự án và uy tín công ty.”
Anh bước lại gần, giọng trầm và gần như chỉ dành riêng cho cô:
“Không chỉ là dự án… mà tôi muốn bảo vệ cô. Hiểu không?”
Triệu Lệ Hân cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa, tim đập nhanh. Hint sủng ngọt mạnh mẽ, nhưng vừa đủ để cô nhận ra rằng giữa họ không chỉ là quan hệ công việc.
Chiều hôm đó, Hứa Dương đưa cô ra khỏi văn phòng, dừng lại trước tòa nhà cao tầng:
“Ngày hôm nay cô xứng đáng nghỉ ngơi. Về nhà sớm, ăn gì ngon, nghỉ ngơi đầy đủ.”
Cô nhìn anh, hơi bất ngờ:
“Anh… lo cho em à?”
Anh hơi nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm:
“Đúng. Tôi… không muốn cô mệt mỏi. Nhất là khi còn phải đối mặt với những kẻ như họ.”
Triệu Lệ Hân cảm giác tim mình rung lên, vừa hạnh phúc vừa hồi hộp: sự quan tâm trực tiếp, hint sủng ngọt rõ ràng, khiến cô vừa an toàn vừa rạo rực.
Khi cô bước vào xe, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, cô thầm nhủ:
“Đối thủ có thể gây khó khăn, nhưng tôi biết… với anh ấy bên cạnh, tôi không sợ bất cứ thử thách nào. Và… tôi muốn bước gần hơn vào trái tim anh ấy.”