ánh trăng trong thành phố sương mù

Chương 3: Mắt nhìn lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ ba, Thượng Hải vẫn chìm trong sương mỏng như thường lệ. Trời mùa thu lạnh nhẹ, những tòa nhà cao tầng lấp ló trong màn sương trắng, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa của bình minh. Trình Nhiễm bước ra khỏi căn hộ thuê, tay cầm ly cà phê còn hơi nóng, mắt nhìn về phía SkyBridge Tower – tòa nhà nơi cô vừa mới bắt đầu công việc thực tập. Trái tim cô vừa háo hức vừa lo lắng; sau hai ngày đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng rằng môi trường ở đây không hề đơn giản, và người đàn ông với ánh mắt sắc lạnh mà cô vừa gặp, Hạ Thâm, vẫn hiện lên trong tâm trí cô mỗi khi nghĩ về công việc.

Tại văn phòng, không khí buổi sáng đặc quánh sự hối hả. Các nhân viên nhanh chóng chuẩn bị báo cáo, in tài liệu, kiểm tra email. Trình Nhiễm cũng tập trung vào máy tính, mở lại dữ liệu từ dự án nghiên cứu thị trường mà chị Lâm Thanh đã giao. Cô cố gắng không mắc lỗi, luôn nhắc nhở bản thân: “Phải cẩn thận hơn, lần trước đã đủ xấu hổ rồi.” Nhưng ngay cả khi cô tập trung, cảm giác bị quan sát luôn len lỏi đâu đó khiến cô khó chịu.

Và rồi, Hạ Thâm xuất hiện. Anh bước vào phòng Marketing đúng lúc Trình Nhiễm đang sắp xếp các biểu đồ trong báo cáo, ánh mắt quét khắp không gian. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh không có vẻ tức giận hay giễu cợt, nhưng lại mang một nét khó hiểu. Như thể anh đang cố đọc trong suy nghĩ của cô, tìm kiếm một điều gì đó mà cô chưa thể hiện ra. Trình Nhiễm lập tức cảm thấy bối rối, tim đập nhanh, tay run khi cố gắng nhấn chuột và di chuyển các ô dữ liệu đúng vị trí.

Chị Lâm Thanh bước đến gần, nhìn Trình Nhiễm, rồi thầm nhắc: “Đừng lo, cứ làm đúng phần việc của mình thôi. Anh ấy… Hạ tổng, anh ấy chỉ quan sát thôi.”

Trình Nhiễm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Từ lúc gặp Hạ Thâm, cô nhận ra ánh mắt anh không hề giống với bất kỳ đồng nghiệp nào. Nó vừa sắc bén vừa lạnh lùng, khiến cô cảm thấy áp lực. Không chỉ vậy, cô còn cảm giác như mọi hành động của mình đều bị anh theo dõi, khiến mỗi cử chỉ, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề.

Trong buổi họp sáng, Hạ Thâm không tham gia trực tiếp, nhưng anh ngồi trong phòng giám sát qua camera từ văn phòng tổng giám đốc. Khi Trình Nhiễm thuyết trình các số liệu về khách hàng mục tiêu, cô nhận ra ánh mắt sắc lạnh từ màn hình phản chiếu – Hạ Thâm đang quan sát. Một chút hồi hộp trộn lẫn sợ hãi khiến giọng cô run run, và trong khoảnh khắc, một biểu đồ bị xê dịch, khiến con số hiển thị lệch.

“Trình Nhiễm, đây không đúng.” Một giọng nói trầm vang lên từ phía Hạ Thâm, không phải trực tiếp trong phòng, mà qua loa nội bộ. Mọi người trong phòng đều quay nhìn, Trình Nhiễm đỏ mặt, cúi đầu: “Xin lỗi… tôi sẽ sửa ngay.”

Hạ Thâm tiếp tục nhìn, ánh mắt lạnh lùng không rời. Không có nụ cười, không lời khuyên, chỉ là sự quan sát khắt khe khiến Trình Nhiễm cảm thấy như từng bước đi, từng cú nhấn chuột của mình đều đang bị đánh giá. Cô thầm nghĩ: Tại sao chỉ mới là thực tập mà lại căng thẳng như thế này?

Buổi trưa, Trình Nhiễm ngồi ăn cơm tại căng tin công ty, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Những đồng nghiệp thực tập khác cười nói rôm rả, nhưng cô vẫn lặng lẽ ngồi một góc, nhìn ra cửa sổ. Dòng xe cộ dưới phố hối hả, và trong đầu cô, hình ảnh Hạ Thâm với ánh mắt sắc lạnh vẫn ám ảnh. Cô không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của anh khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

Chiều đến, phòng Marketing trở nên nhộn nhịp hơn. Trình Nhiễm tiếp tục chuẩn bị báo cáo, nhưng lại gặp phải trục trặc nhỏ: một số dữ liệu bị trùng lặp, khiến bảng biểu không khớp. Cô nhăn mặt, thở dài, vừa muốn sửa vừa lo lắng sẽ bị Hạ Thâm chú ý. Và đúng lúc đó, anh bước vào phòng, chỉ đứng im, ánh mắt dừng lại nơi cô.

Trình Nhiễm cảm giác lồng ngực bị ép, từng ngón tay run run gõ bàn phím. Hạ Thâm không nói gì, chỉ quan sát. Một phút, hai phút, rồi ba phút… Ánh mắt anh không rời, nhưng lại không đưa ra bất cứ chỉ dẫn nào.

Một đồng nghiệp cạnh Trình Nhiễm thì thầm: “Anh ấy nhìn kiểu đó là muốn nhắc nhở bạn, nhưng không muốn can thiệp trực tiếp.” Trình Nhiễm gật đầu, nhưng lòng vẫn căng thẳng. Áp lực từ ánh mắt Hạ Thâm khiến cô vừa muốn chứng minh năng lực, vừa sợ mắc lỗi.

Vài giờ sau, Trình Nhiễm hoàn tất báo cáo, gửi qua email nội bộ, lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, Hạ Thâm lại tiến đến bàn cô, cúi người nhìn màn hình:

“Biểu đồ thứ hai chưa chính xác. Phần dữ liệu khách hàng VIP cần kiểm tra lại.” Giọng anh trầm, rõ ràng, không trách mắng nhưng đủ nghiêm nghị để khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Trình Nhiễm gật đầu, lập tức mở bảng dữ liệu, so sánh từng con số. Cô cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, tay run run. Lần này, cô không còn ấn tượng với sự lạnh lùng của anh, mà thực sự cảm thấy mình phải nỗ lực nhiều hơn để xứng đáng với sự quan sát của anh.

Khi Hạ Thâm quay đi, cô thở dài, tay vẫn bấm máy tính nhanh chóng. Ngay cả khi ánh mắt lạnh lùng của anh đã rời đi, cảm giác bị theo dõi vẫn ám ảnh, khiến Trình Nhiễm căng thẳng suốt buổi chiều.

Về nhà sau ngày làm việc dài, Trình Nhiễm ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, nhìn ra dòng sông Hoàng Phố mờ ảo trong sương chiều. Cô tự nhủ: Mình phải nhanh chóng thích nghi. Anh ấy – Hạ Thâm – không phải người dễ dàng nắm bắt. Ánh mắt lạnh lùng ấy, mình không thể để bản thân bối rối mãi.

Cô nhớ lại từng khoảnh khắc trong ngày: ánh mắt quan sát của Hạ Thâm, giọng nói nghiêm nghị nhưng không gay gắt, sự xuất hiện bất ngờ khiến cô vừa xấu hổ vừa tò mò. Có điều gì đó trong con người anh khiến Trình Nhiễm vừa sợ vừa muốn hiểu.

Đêm xuống, Thượng Hải chìm trong ánh đèn vàng phản chiếu trên sương mù. Trình Nhiễm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi thầm nhủ: “Ngày mai, mình sẽ cố gắng hơn. Mình sẽ không mắc lỗi nữa. Và… mình sẽ khiến anh ấy thấy rằng mình xứng đáng.”

Trong thành phố sương mù rộng lớn, dưới ánh sáng mờ ảo của những tòa nhà cao tầng, Trình Nhiễm cảm nhận rõ ràng một điều: một mối quan hệ đầy thử thách vừa bắt đầu. Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thâm chính là thử thách đầu tiên, và cô, với tất cả quyết tâm và sự kiên trì, sẵn sàng đối mặt, dù biết rằng không dễ dàng gì.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×