Thượng Hải về đêm mang một vẻ đẹp lạ lùng. Những tòa nhà cao tầng chiếu sáng rực rỡ, ánh đèn vàng và trắng phản chiếu trên dòng sông Hoàng Phố mờ ảo, như những dải lụa mềm mại trôi theo dòng nước. Trình Nhiễm vẫn ngồi trước máy tính, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô, khiến làn da vốn trắng hồng nay trở nên hơi xanh vì mệt mỏi.
Đêm nay, cô quyết định ở lại văn phòng để hoàn thiện báo cáo dự án quảng cáo mới. Dự án quan trọng đã giao hôm nay còn một số chi tiết chưa hoàn chỉnh, và cô không muốn mắc sai lầm nào, nhất là khi Hạ Thâm đang theo dõi sát sao. Tay cô di chuyển liên tục trên bàn phím, mắt căng ra nhìn từng con số, từng biểu đồ, nhưng mệt mỏi khiến cô liên tục đánh rơi tài liệu hoặc nhấn sai dòng dữ liệu.
Cô thở dài, ngửa người ra ghế, nhìn ra cửa sổ cao tầng. Thành phố mênh mông dưới ánh đèn như muốn nhấn chìm cô trong sự nhỏ bé và cô đơn. Cô tự nhủ: Mình phải cố gắng thêm nữa. Không thể bỏ cuộc được. Nhưng bất giác, cô cảm thấy hơi lạnh từ căn phòng trống vắng, và nỗi lo lắng về việc chưa hoàn thành công việc khiến tim cô đập nhanh hơn.
Đột nhiên, cửa phòng Marketing mở ra, bước chân vang lên trên sàn gỗ. Trình Nhiễm giật mình, quay đầu lại và thấy Hạ Thâm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đó ẩn chứa một chút tò mò. Anh mặc vest tối màu, tay cầm một cốc cà phê, dáng vẻ vẫn như mọi khi: hoàn hảo, sắc bén và khó nắm bắt.
“Cậu vẫn chưa về à?” Giọng anh trầm, vang trong căn phòng yên tĩnh, khiến Trình Nhiễm giật thót.
Cô cúi đầu, lắp bắp: “Dạ… tôi còn một số chi tiết cần hoàn thiện. Tôi… tôi không muốn để sai sót.”
Hạ Thâm tiến lại, đặt cốc cà phê trên bàn cô, ánh mắt quét qua các biểu đồ và bảng dữ liệu. “Tại sao cậu không gửi mail nhờ người kiểm tra? Một mình làm muộn như thế này sẽ vừa mất thời gian vừa tăng nguy cơ sai sót.” Giọng anh nghiêm nghị nhưng không hẳn là trách mắng.
Trình Nhiễm đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… tôi muốn tự kiểm tra để đảm bảo mọi thứ chính xác.”
Anh nhíu mày, nhưng không nói thêm gì, chỉ cúi xuống nhìn kỹ dữ liệu trên màn hình. Sau vài giây im lặng, Hạ Thâm nhẹ nhàng chỉ ra một số con số bị nhập sai và hướng dẫn cách sắp xếp biểu đồ cho dễ nhìn và logic hơn. Mỗi lần anh chỉ, Trình Nhiễm cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhõm: Sao anh ấy có thể nhìn ra lỗi nhanh đến vậy?
Cô nhanh chóng chỉnh sửa theo hướng dẫn, bàn tay run run nhưng cố gắng tập trung tối đa. Hạ Thâm đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát nhưng không hề áp đặt, chỉ đơn giản là theo dõi và gợi ý. Dần dần, cô cảm thấy công việc trở nên trôi chảy hơn, không còn rối rắm như trước.
Khi hoàn thành bảng dữ liệu chính, Trình Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc cô vừa chuẩn bị gửi email, phát hiện thêm một lỗi nhỏ ở mục phân tích khách hàng VIP. Cô cúi người nhăn mặt, bối rối, không biết làm thế nào. Tim cô đập mạnh, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Hạ Thâm nhận thấy ngay sự lo lắng trên khuôn mặt cô, cúi xuống nhìn: “Để tôi kiểm tra.” Anh nhanh tay rà soát bảng dữ liệu, chỉ ra lỗi sai và gợi ý cách điều chỉnh. Lần này, Trình Nhiễm không chỉ cảm thấy nhẹ nhõm mà còn học được cách xử lý tình huống một cách hiệu quả.
Sau khi sửa xong, Hạ Thâm đứng dậy, nhìn Trình Nhiễm với ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng dường như ẩn chứa một chút khích lệ: “Lần sau, hãy cân nhắc làm việc nhóm và nhờ hỗ trợ khi cần. Một mình làm muộn không phải lúc nào cũng tốt.”
Trình Nhiễm cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa biết ơn. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự quan tâm gián tiếp từ Hạ Thâm – không phải lời nói ngọt ngào, mà là hành động hướng dẫn và hỗ trợ kịp thời.
Cô nhấn nút gửi email báo cáo lên hệ thống nội bộ, thở phào. Hạ Thâm nhìn màn hình vài giây, rồi rút tay ra, bước ra cửa. Trình Nhiễm nhìn theo bóng dáng anh khuất dần, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lạ lùng trong lòng. Sao cảm giác anh ấy quan tâm lại khiến tim mình vừa hồi hộp vừa ấm áp đến vậy?
Cô đứng dậy, đi lại quanh phòng một vòng để xoa bớt mệt mỏi, rồi mở cửa sổ hít thở không khí đêm. Thượng Hải về đêm yên tĩnh và trầm mặc hơn, dòng sông Hoàng Phố lấp lánh ánh đèn, phản chiếu bầu trời đầy sao mờ ảo. Trình Nhiễm ngồi xuống ghế, nhâm nhi cốc cà phê còn lại, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc vừa bước vào văn phòng.
Trong đầu cô, hình ảnh Hạ Thâm vẫn hiện lên: dáng người cao ráo, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyết đoán, giọng nói trầm trầm, nghiêm nghị nhưng cũng mang theo một phần quan tâm. Cô mỉm cười một mình, tự nhủ: Có lẽ, lần đầu gặp anh, mình chưa hiểu hết. Nhưng bây giờ, mình nhận ra một điều: áp lực từ anh không chỉ khiến mình sợ, mà còn giúp mình trưởng thành.
Trên đường về nhà, Trình Nhiễm bước qua các con phố vắng lặng, cảm nhận sự yên bình lạ thường. Thành phố sương mù ban ngày đông đúc, áp lực là vậy, nhưng về đêm, nơi đây lại mang một vẻ đẹp huyền bí, khiến người ta vừa sợ vừa thích thú.
Cô tự nhủ: Ngày mai, mình sẽ cố gắng hơn nữa. Mình sẽ không để sếp thất vọng, và mình sẽ học cách thích nghi với áp lực, với ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực của Hạ Thâm.
Khi bước vào căn hộ thuê, Trình Nhiễm đặt ba lô xuống, rửa mặt và ngồi xuống bàn làm việc. Cô mở laptop, rà soát lại toàn bộ báo cáo lần cuối, chỉnh sửa những chi tiết nhỏ, rồi cầm tách trà nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng vàng của đèn đường chiếu lên sương mù tạo thành một khung cảnh mờ ảo, yên bình nhưng cũng đầy thử thách.
Cô nhắm mắt, thở dài, nhưng trong lòng tràn đầy quyết tâm: Mình sẽ làm được. Mình sẽ vượt qua mọi thử thách ở nơi này. Và… mình sẽ không còn cảm giác lạc lõng hay bối rối trước ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thâm nữa.
Trong đêm yên tĩnh của Thượng Hải, Trình Nhiễm cảm nhận rõ ràng rằng, công việc, áp lực và cả Hạ Thâm – tất cả đều là thử thách, nhưng đồng thời cũng là động lực để cô trưởng thành. Cô mỉm cười một mình, lòng nhẹ nhõm và tràn đầy hy vọng.