ánh trăng trong thành phố sương mù

Chương 6: Lời nói vô tình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ sáu, văn phòng Marketing rộn rã hơn hẳn so với những ngày đầu tuần. Trình Nhiễm bước vào phòng với tâm trạng vừa bình thường vừa căng thẳng. Dù đã quen với áp lực công việc, nhưng cô vẫn giữ một chút lo lắng, đặc biệt là khi biết Hạ Thâm hôm nay sẽ trực tiếp tham gia buổi họp về tiến độ dự án quảng cáo mới.

Cô đặt túi xách xuống bàn, mở laptop và bắt đầu rà soát lại các số liệu, biểu đồ. Mọi thứ tưởng như bình thường, nhưng trong lòng cô vẫn tràn ngập cảm giác căng thẳng mỗi khi ánh mắt Hạ Thâm hiện ra trong phòng. Anh ngồi ở đầu bàn, gương mặt lạnh lùng, nhìn các thành viên trong nhóm trình bày công việc, ánh mắt sắc bén như soi từng chi tiết nhỏ.

Buổi sáng trôi qua với nhiều phần trình bày dự án, Trình Nhiễm cảm thấy mình vẫn còn vụng về trong việc nêu ý tưởng, đôi lúc lúng túng trước các câu hỏi của đồng nghiệp. Hạ Thâm vẫn quan sát cô, nhưng hôm nay, ánh mắt anh không chỉ dừng ở sự quan sát; nó mang theo một phần đánh giá, một phần khó hiểu mà cô không thể đoán ra.

Sau buổi họp, cô nhận được một email từ Hạ Thâm, yêu cầu cô bổ sung dữ liệu phân tích thị trường và gửi lại trước trưa. Cô thở dài, chuẩn bị làm việc thêm, nhưng lòng cảm thấy nặng nề. Đây là lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa mình và Hạ Thâm – không phải khoảng cách về chức vụ, mà là khoảng cách về năng lực và cách nhìn nhận công việc.

Buổi trưa, Trình Nhiễm quyết định ra ngoài mua cơm. Khi quay trở lại phòng, cô tình cờ gặp Hạ Thâm đứng cạnh máy pha cà phê, tay cầm tách, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Anh quay sang, nhìn cô và hỏi:

“Cậu nghĩ dự án này có thể hoàn thành đúng tiến độ không?” Giọng anh bình thường, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút nghi vấn.

Trình Nhiễm hơi bối rối, cố gắng giải thích: “Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi đã rà soát dữ liệu và chuẩn bị bổ sung các thông tin còn thiếu.”

Hạ Thâm nhíu mày, bước lại gần bàn cô, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Cậu nên hiểu rõ năng lực của mình. Đừng quá tự tin nếu không muốn mắc sai lầm.”

Trình Nhiễm đỏ mặt, lòng vừa xấu hổ vừa tổn thương. Cô cảm thấy lời nói của anh không chỉ nhắc nhở mà còn có chút châm biếm. Cô cắn môi, cúi đầu im lặng, cố gắng không để nước mắt rơi. Trong lòng cô, hình ảnh vài ngày trước Hạ Thâm giúp cô hoàn thiện báo cáo hiện lên, nhưng giờ đây, ánh mắt lạnh lùng ấy khiến cô cảm giác như mọi nỗ lực của mình đều bị phủ nhận.

Buổi chiều, Trình Nhiễm ngồi lại bàn làm việc, cố gắng tập trung vào số liệu. Nhưng mỗi lần nhìn lên, ánh mắt Hạ Thâm lại hiện ra, như nhắc nhở cô về sự vụng về và thiếu kinh nghiệm. Cô cảm thấy áp lực dồn nặng, tim đập nhanh, bàn tay run run khi di chuột và nhập dữ liệu.

Khi Hạ Thâm đi qua bàn cô để xem tiến độ các phần việc khác, anh vô tình nói thêm một câu khiến Trình Nhiễm không kìm nổi cảm xúc:

“Thật sự, cậu còn nhiều thứ phải học. Nếu là người khác, chắc chắn họ đã rút kinh nghiệm từ lần trước, còn cậu thì… vẫn lúng túng như lần đầu.”

Trình Nhiễm cúi đầu, cảm giác nhói đau trong tim. Lời nói tưởng như bình thường, nhưng lại khiến cô tổn thương sâu sắc. Cô tự nhủ: Mình đã cố gắng hết sức, sao anh vẫn thấy chưa đủ? Áp lực công việc, ánh mắt đánh giá khắt khe, và lời nói vô tình ấy khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hạ Thâm càng ngày càng rõ ràng.

Cô thu dọn hồ sơ, chuẩn bị rời văn phòng sớm để hít thở không khí bên ngoài, tránh cảm giác nặng nề trong lòng. Khi bước ra cửa, cô gặp một đồng nghiệp cùng phòng, người liếc nhìn cô và thốt lên: “Trông cậu mệt mỏi quá. Hôm nay Hạ tổng có vẻ nghiêm khắc với cậu nhỉ?”

Trình Nhiễm chỉ mỉm cười gượng, không nói gì, rồi nhanh chóng bước ra thang máy. Trong lòng cô tràn đầy cảm giác vừa tổn thương vừa bối rối. Cô tự nhủ rằng mình sẽ phải cố gắng hơn, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra khoảng cách giữa mình và Hạ Thâm không chỉ về năng lực mà còn về cách nhìn nhận và cảm xúc.

Về đến căn hộ thuê, cô ngồi trước cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, nhìn ra dòng sông Hoàng Phố mờ ảo trong sương chiều. Ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước khiến cảnh vật lung linh, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi trống trải. Cô tự hỏi: Liệu mình có bao giờ đủ tốt để Hạ Thâm công nhận nỗ lực của mình? Hay khoảng cách này sẽ mãi là rào cản giữa chúng mình?

Cô mở laptop, xem lại các số liệu, rà soát lại từng biểu đồ một lần nữa. Mỗi lần nhìn vào báo cáo, Trình Nhiễm cảm giác vừa tự tin vừa sợ hãi. Tự tin vì cô đã hoàn thành nhiệm vụ, sợ hãi vì lời nói vô tình của Hạ Thâm vẫn vang lên trong đầu: “Cậu còn nhiều thứ phải học…”

Cả buổi tối, cô không thể tập trung vào việc gì khác. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh Hạ Thâm với ánh mắt lạnh lùng hiện lên. Cô nhớ lại từng chi tiết từ lời nói vô tình đó, cảm giác tổn thương len lỏi trong tim. Nhưng cùng với đó, cô cũng nhận ra một điều: nếu không vượt qua cảm xúc này, nếu không học cách thích nghi với sự khắt khe, cô sẽ không thể trưởng thành.

Trình Nhiễm hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Mình sẽ cố gắng hơn nữa. Mình không thể để lời nói của anh khiến mình gục ngã. Khoảng cách này… mình sẽ từng bước thu hẹp nó bằng năng lực và quyết tâm của bản thân.

Đêm khuya, khi thành phố đã chìm trong ánh đèn vàng và tiếng xe cộ thưa thớt, Trình Nhiễm vẫn ngồi bên bàn làm việc, chuẩn bị kế hoạch cho ngày mai. Cô rà soát lại các ý tưởng, lập danh sách các việc cần cải thiện, và đặc biệt, tự nhủ rằng sẽ giữ vững tinh thần, không để ánh mắt hay lời nói của Hạ Thâm làm lung lay quyết tâm.

Trong đêm yên tĩnh, bên khung cửa sổ hướng ra dòng sông mờ ảo, Trình Nhiễm nhận ra một sự thật: khoảng cách giữa cô và Hạ Thâm đã rõ ràng, nhưng chính khoảng cách này cũng là động lực để cô phấn đấu. Cô biết rằng, nếu muốn vượt qua thử thách này, cô cần không chỉ học hỏi về công việc mà còn học cách kiểm soát cảm xúc và tự tin vào bản thân.

Và cô cũng nhận ra, mặc dù bị tổn thương bởi lời nói vô tình, nhưng trong sâu thẳm, cô lại cảm thấy một chút tò mò, một chút thôi thúc muốn hiểu anh hơn – người đàn ông lạnh lùng, khó nắm bắt, nhưng cũng đầy quyền lực và hấp dẫn.

Cô đặt tay lên bàn, nhắm mắt, thở dài một lần nữa. Đêm vẫn yên tĩnh, sương mù vẫn phủ nhẹ trên thành phố, nhưng trong lòng Trình Nhiễm, một ngọn lửa quyết tâm vừa được thắp lên – để ngày mai, cô sẽ không còn vụng về, sẽ không còn lúng túng, và sẽ từng bước thu hẹp khoảng cách giữa mình và Hạ Thâm, bất kể bao nhiêu thử thách đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×